Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 138 : Hà Gian vương
Ngày đăng: 10:48 28/06/20
Ngày thứ ba chiếc Phá Lãng hào tiến vào mặt sông rộng lớn, thời tiết đột nhiên thay đổi, mây đen kèm theo cuồng phong, trong một trận sấm sét vang dội, tựa như Ngân Hà mở ra lỗ hổng, mưa to trút xuống như thác.
Trong khí trời ác liệt như thế này, lâu thuyền tự nhiên là không cách nào tiến lên, Phá Lãng hào tìm tới một nơi khúc sông cản gió thả neo đậu tạm.
Lúc chạng vạng tối, nhóm người Doanh Trinh đều tập trung trong phòng Sở Thanh Thanh dùng cơm tối, trong khoang thuyền từ đầu đến cuối đều đang rung lắc kịch liệt, trên bàn dầu thắp đều vẩy mất một nửa, gió lạnh không ngừng từ bên trong khe hở cửa sổ lùa vào, thổi cho những vật nhẹ trong phòng như màn che cửa sổ bay tứ tung hết.
Sở Thanh Thanh kiếm được mấy cây đèn có lồng che từ chỗ thủy thủ Vinh phiệt, mới tránh cho căn phòng không bị đen kịt một mảnh.
Cũng may bên ngoài cuồng phong cũng là từng trận, ước chừng nửa canh giờ qua đi, gió nhỏ lại, đám người lúc này mới có được thời điểm lặng sóng mà an tâm ăn cơm.
Trên bàn thức nhắm tương đối phong phú, trong đó tôm cá tươi làm chủ đạo, Phá Lãng hào giương buồm cũng đã nhiều ngày, loại hình rau quả tươi ngày càng giảm bớt, trước khi đến trạm tiếp theo làm tiếp tế, cung ứng một ngày ba bữa cho nhóm Doanh Trinh đều là tốt nhất trên cả thuyền.
Liền ngay cả đại quản sự Vinh Khánh Nguyên, lúc này cũng bất quá chỉ là một đĩa củ lạc, phối hợp cùng một đĩa dưa muối cùng một đĩa cá chạch kho, cùng Khúc hộ pháp trốn trong một gian nhỏ trong khoang thuyền uống rượu.
"Lão Khúc, lúc vị thanh niên cao lớn bên cạnh Khương phiệt chủ xuất thủ, ngươi có nhìn rõ không?"
Khúc đại đồng đầu tiên là hớp một ngụm rượu trong chén, lại gắp một hạt củ lạc thả vào trong miệng, chép miệng nói:
"Ta nếu có thể thấy rõ thì tốt rồi, truyền thuyết về phi kiếm Khúc mỗ không phải là chưa có nghe qua, nhưng loại thần kỹ này thường chú trọng vào dĩ khí ngự kiếm, người khống chế phi kiếm lấy linh khí bản thân thôi động phi kiếm, đạt đến mục đích đả thương người từ xa. Thế nhưng vị thanh niên đó từ đầu từ cuối tựa như không làm gì cả, quanh thân tịnh không hề có linh khí ngoại phóng, cứ như thể phi kiếm tự có thông linh, thật làm cho người ta cảm thấy rất hồ đồ,
Tỷ như khi Khương phiệt chủ động thủ, Khúc mỗ tự thân liền có cảm nhận, khi đó có thể cảm giác được rõ ràng không khí quanh thân trong sát na trở nên nặng như Thái Sơn, ép cho lồng ngực Khúc mỗ như chịu phải đè ép, hít thở cũng không thông, đó chính là do Khương phiệt chủ linh khí ngoại phóng trực tiếp khóa kín khí cơ chung quanh mang lại, Khánh Nguyên ngươi lúc đó cũng nhìn thấy, lúc cuối cùng khi Khương phiệt chủ giết người vậy mà cũng phải trưng cầu sự đồng ý của người nọ, cho nên Khúc mỗ nhận thấy, nhân vật như vậy, chúng ta vẫn đừng nên nghị luận gì nhiều là hơn, bình thường cứ để cho đám thủ hạ tiểu nhân cẩn thận hầu hạ, còn lại, chúng ta giả ngu là được."
Vinh Khánh Nguyên nghe xong, khẽ gật đầu tán đồng, nói: "Ngươi nói có đạo lý, biết càng ít, thì sống mới càng tự tại, nào, lão Khúc, làm một chén."
...
Phu phụ Trương Văn Trọng cũng được Khương Bái Ninh mời tới cùng nhau dùng bữa, vốn dĩ lúc hai đứa con của hắn ở bên trong phòng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng sấm và lớn gió gào thét ngoài cửa sổ, nhao nhao dọa đến chui rúc vào trong góc phòng, lúc này vào phòng Sở Thanh Thanh, nhìn thấy nhiều người như vậy đều ở nơi này, lá gan liền cũng lớn lên, hai hài tử không tập trung ăn mà chỉ tùy tiện lùa vài ba đũa, rồi liền ngồi xổm ở dưới đáy bàn nô đùa.
Trương Văn Trọng nhìn thấy bộ dáng tinh nghịch của hai hài tử, ngượng ngùng cười trừ, nói: "Hài tử ngang bướng, vẫn xin mấy vị lượng thứ nhiều hơn."
Khương Bái Ninh đưa tay ra hiệu không sao, cười nói: "Hiền phu phụ biết rõ chuyến đi này hung hiểm vạn phần, vì sao lúc ra cửa không mang thêm một ít hộ vệ vậy?"
Trương Văn Trọng còn chưa kịp mở miệng, phu nhân của hắn Hứa Thiều Hoa đã tranh nói: "Không dối gạt phiệt chủ, phủ thượng chúng ta tuy rằng cũng có hơn mấy chục tay võ sư hộ viện, song tu vi mà lại tầm thường, so với thiếp thân đây đều là kém xa tít tắp, vả lại chúng ta lúc ấy sự tình gấp gáp, để tránh gây ra động tĩnh lớn, lúc ra cửa ngay cả quản gia nha hoàn cũng không hay."
Trương Văn Trọng ở một bên nhẹ gật đầu, sau đó ánh mắt ôn nhu nhìn vợ mình, thở dài nói:
"Kỳ thật việc này đều tại ta, có một số việc mà trước khi gặp được sư phụ, Trương mỗ chết cũng không thể nói ra, mức độ hung hiểm của chuyến đi lần này, kỳ thật trong lòng nương tử của bỉ nhân cũng không rõ lắm, nói cho cùng, đều là ta liên lụy bọn họ."
Nói xong, hắn yêu thương đặt tay lên vai phu nhân mình.
Hứa Thiều Hoa cười cười, nói: "Người một nhà không có liên lụy hay không liên lụy gì cả, chỉ mong sư huynh đó của chàng sớm tìm tới chúng ta một chút, có như vậy thiếp cũng mới có thể an tâm hơn."
Khương Bái Ninh nhìn thấy phu phụ bọn họ tình thâm, suy nghĩ một chút, bèn trực tiếp hỏi rõ: "Trương Thứ sử có hay, thích khách lần trước xuất phát từ Thiên Tứ phủ?"
Trương Văn Trọng nghe xong trên mặt trên không hề có chút gợn sóng, hoàn toàn không có bất kỳ biểu lộ kinh ngạc gì, ngược lại trên mặt phu nhân Hứa Thiều Hoa của hắn trong nháy mắt biểu lộ nghiêm trọng,
Chỉ nghe Trương Văn Trọng cười gằn một tiếng, nói:
"Hà Gian vương xuất thủ chặn ta, đúng là nằm trong dự liệu của bỉ nhân, chỉ là không nghĩ tới bọn chúng đến nhanh như vậy,
Tiên Hoàng băng hà về sau, trong rất nhiều hoàng tử, luận năng lực và tài cán, lòng dạ và thủ đoạn, Hà Gian vương Lý Lệ thật sự là lựa chọn không hai. Thế nhưng lục đại đại thần phụ chính vậy mà lại cực lực đề cử Tấn vương Lý Duyện, người mà xưa nay vốn không lộ ra trước mắt người đời, và cũng tựa hồ khiến người ta cảm thấy có chút bình thường không gì nổi trội, đủ thấy kẻ có thể khiến cho chư thần tin phục, không đơn giản chỉ nhìn năng lực,
Nếu như nói trong giang hồ kẻ tàn nhẫn nhất không ai bằng Ma Hoàng Doanh Trinh, thì vị Hà Gian vương này, chính là Ma Hoàng trong lưỡng kinh thập đạo của Đại Chu ta, một thân thủ đoạn độc ác, ngự hạ vô cùng tàn khốc, tính cách cấp tiến. Lão sư từng nói, nếu như người này đăng cơ, như vậy chuyện thứ nhất hắn sẽ làm chính là dốc sức cả nước bắc chinh Đại Hạ,
Có mấy lời Khương phiệt chủ có lẽ không thích nghe, Tiên Hoàng bỏ mặc triều chính một ý tu huyền, dẫn đến lại chế sụp đổ, bách quan như trộm vơ vét của cải xương máu của dân, sau có môn phiệt các nơi quật khởi, càng dẫn đến rất nhiều chính lệnh khó có thể thi hành ở địa phương, chỉ dựa vào quốc lực hiện tại của Đại Chu triều ta, thì sao có thể khai chiến cùng Đại Hạ đã có mấy mươi năm nghỉ ngơi dưỡng sức chứ?
Bây giờ tân hoàng tại vị, Hà Gian vương khống chế Hà Bắc đạo rộng lớn như vậy, mà lại đủ loại lá mặt lá trái, hoàn toàn không hề đặt triều đình vào trong mắt, quy cách vương phủ lại càng giống hệ hoàng cung, một thân phi thiếp hơn ba mươi người, chính thê chi vị lại một mực không công bố, phiệt chủ có biết vì sao? Người ta lại dám thả lời ngông cuồng rằng, đương thời người có thể làm Hà Gian vương phi, duy một mình nữ Đế Giang Thanh Huệ mà thôi, từ đó có thể thấy được dã tâm to lớn xiết bao. Lão bà không thể không là Nữ Đế, vậy chẳng phải hắn đã coi mình là đế vương đó sao?"
Đám người im lặng,
Trương Văn Trọng những lời này liên tiếp nhắc đến Doanh Trinh, Khương Bái Ninh và Giang Thanh Huệ, hơn nữa ít nhiều còn mang một ít ý vị trào phúng, phu nhân Hứa Thiều Hoa thò tay dưới gầm bàn liên tục bóp đùi hắn, nhưng Trương Văn Trọng vẫn là nghĩ gì nói đấy, hoàn toàn không có ý dừng lại.
Thanh Uyển ngồi một bên nghe xong sớm đã sầm mặt, ném đũa, lạnh lùng nói:
"Bản cô nương vẫn còn ngồi đây, vậy mà ngươi cũng dám đặt điều sư huynh sư tỷ ta?"
Trương Văn Trọng nghe vậy kinh ngạc, vội vàng khoát tay giải thích:
"Tiểu Cửu cô nương hiểu lầm, Trương mỗ tuyệt đói không hề có ý bất kính vói Ma Hoàng và Nữ Đế, lão sư bỉ nhân đã từng bí mật nói qua, quý sư huynh có hai mặt tính cách, nếu là hướng ác, thì thiên hạ đồ thán, nếu là hướng thiện, thì bốn bể thái bình, đủ thấy ngay cả lão sư cũng không nắm chắc được Ma Hoàng đến cùng là thiện hay ác. Có điều chuyện phát sinh gần đây tại Lĩnh Nam, ngược lại khiến bỉ nhân vừa kinh vừa hỉ, Ma Hoàng không đánh mà thắng, lấy thủ đoạn lôi kéo thu phục Tống phiệt, bây giờ Lĩnh Nam ngược lại là càng có khuynh hướng dựa vào triều đình, mà lại nghe nói quan hệ giữa quý sư huynh cùng Trường Lạc công chúa Lý Vấn không mỏng, Trương mỗ ngược lại cảm thấy, Lĩnh Nam hiện tại so với thời gian Tống Lệnh Huy thao túng, tựa hồ càng khiến người ta yên tâm."
Khương Bái Ninh nghe xong nhịn không được nhíu chặt cặp mày, tức giận trừng mắt nhìn Doanh Trinh, trong lòng thầm đọc nhớ kỹ lấy cái tên Lý Vấn này.
Thanh Uyển nghe xong những lời này của Trương Văn Trọng, biểu lộ trên mặt hòa hoãn rất nhiều, hừ lạnh một tiếng rồi cầm đũa lại, bất thình lình quẳng một câu:
"Hà Gian vương Lý Lệ, nhất định sẽ chết dưới tay đại tỷ."
Trong khí trời ác liệt như thế này, lâu thuyền tự nhiên là không cách nào tiến lên, Phá Lãng hào tìm tới một nơi khúc sông cản gió thả neo đậu tạm.
Lúc chạng vạng tối, nhóm người Doanh Trinh đều tập trung trong phòng Sở Thanh Thanh dùng cơm tối, trong khoang thuyền từ đầu đến cuối đều đang rung lắc kịch liệt, trên bàn dầu thắp đều vẩy mất một nửa, gió lạnh không ngừng từ bên trong khe hở cửa sổ lùa vào, thổi cho những vật nhẹ trong phòng như màn che cửa sổ bay tứ tung hết.
Sở Thanh Thanh kiếm được mấy cây đèn có lồng che từ chỗ thủy thủ Vinh phiệt, mới tránh cho căn phòng không bị đen kịt một mảnh.
Cũng may bên ngoài cuồng phong cũng là từng trận, ước chừng nửa canh giờ qua đi, gió nhỏ lại, đám người lúc này mới có được thời điểm lặng sóng mà an tâm ăn cơm.
Trên bàn thức nhắm tương đối phong phú, trong đó tôm cá tươi làm chủ đạo, Phá Lãng hào giương buồm cũng đã nhiều ngày, loại hình rau quả tươi ngày càng giảm bớt, trước khi đến trạm tiếp theo làm tiếp tế, cung ứng một ngày ba bữa cho nhóm Doanh Trinh đều là tốt nhất trên cả thuyền.
Liền ngay cả đại quản sự Vinh Khánh Nguyên, lúc này cũng bất quá chỉ là một đĩa củ lạc, phối hợp cùng một đĩa dưa muối cùng một đĩa cá chạch kho, cùng Khúc hộ pháp trốn trong một gian nhỏ trong khoang thuyền uống rượu.
"Lão Khúc, lúc vị thanh niên cao lớn bên cạnh Khương phiệt chủ xuất thủ, ngươi có nhìn rõ không?"
Khúc đại đồng đầu tiên là hớp một ngụm rượu trong chén, lại gắp một hạt củ lạc thả vào trong miệng, chép miệng nói:
"Ta nếu có thể thấy rõ thì tốt rồi, truyền thuyết về phi kiếm Khúc mỗ không phải là chưa có nghe qua, nhưng loại thần kỹ này thường chú trọng vào dĩ khí ngự kiếm, người khống chế phi kiếm lấy linh khí bản thân thôi động phi kiếm, đạt đến mục đích đả thương người từ xa. Thế nhưng vị thanh niên đó từ đầu từ cuối tựa như không làm gì cả, quanh thân tịnh không hề có linh khí ngoại phóng, cứ như thể phi kiếm tự có thông linh, thật làm cho người ta cảm thấy rất hồ đồ,
Tỷ như khi Khương phiệt chủ động thủ, Khúc mỗ tự thân liền có cảm nhận, khi đó có thể cảm giác được rõ ràng không khí quanh thân trong sát na trở nên nặng như Thái Sơn, ép cho lồng ngực Khúc mỗ như chịu phải đè ép, hít thở cũng không thông, đó chính là do Khương phiệt chủ linh khí ngoại phóng trực tiếp khóa kín khí cơ chung quanh mang lại, Khánh Nguyên ngươi lúc đó cũng nhìn thấy, lúc cuối cùng khi Khương phiệt chủ giết người vậy mà cũng phải trưng cầu sự đồng ý của người nọ, cho nên Khúc mỗ nhận thấy, nhân vật như vậy, chúng ta vẫn đừng nên nghị luận gì nhiều là hơn, bình thường cứ để cho đám thủ hạ tiểu nhân cẩn thận hầu hạ, còn lại, chúng ta giả ngu là được."
Vinh Khánh Nguyên nghe xong, khẽ gật đầu tán đồng, nói: "Ngươi nói có đạo lý, biết càng ít, thì sống mới càng tự tại, nào, lão Khúc, làm một chén."
...
Phu phụ Trương Văn Trọng cũng được Khương Bái Ninh mời tới cùng nhau dùng bữa, vốn dĩ lúc hai đứa con của hắn ở bên trong phòng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng sấm và lớn gió gào thét ngoài cửa sổ, nhao nhao dọa đến chui rúc vào trong góc phòng, lúc này vào phòng Sở Thanh Thanh, nhìn thấy nhiều người như vậy đều ở nơi này, lá gan liền cũng lớn lên, hai hài tử không tập trung ăn mà chỉ tùy tiện lùa vài ba đũa, rồi liền ngồi xổm ở dưới đáy bàn nô đùa.
Trương Văn Trọng nhìn thấy bộ dáng tinh nghịch của hai hài tử, ngượng ngùng cười trừ, nói: "Hài tử ngang bướng, vẫn xin mấy vị lượng thứ nhiều hơn."
Khương Bái Ninh đưa tay ra hiệu không sao, cười nói: "Hiền phu phụ biết rõ chuyến đi này hung hiểm vạn phần, vì sao lúc ra cửa không mang thêm một ít hộ vệ vậy?"
Trương Văn Trọng còn chưa kịp mở miệng, phu nhân của hắn Hứa Thiều Hoa đã tranh nói: "Không dối gạt phiệt chủ, phủ thượng chúng ta tuy rằng cũng có hơn mấy chục tay võ sư hộ viện, song tu vi mà lại tầm thường, so với thiếp thân đây đều là kém xa tít tắp, vả lại chúng ta lúc ấy sự tình gấp gáp, để tránh gây ra động tĩnh lớn, lúc ra cửa ngay cả quản gia nha hoàn cũng không hay."
Trương Văn Trọng ở một bên nhẹ gật đầu, sau đó ánh mắt ôn nhu nhìn vợ mình, thở dài nói:
"Kỳ thật việc này đều tại ta, có một số việc mà trước khi gặp được sư phụ, Trương mỗ chết cũng không thể nói ra, mức độ hung hiểm của chuyến đi lần này, kỳ thật trong lòng nương tử của bỉ nhân cũng không rõ lắm, nói cho cùng, đều là ta liên lụy bọn họ."
Nói xong, hắn yêu thương đặt tay lên vai phu nhân mình.
Hứa Thiều Hoa cười cười, nói: "Người một nhà không có liên lụy hay không liên lụy gì cả, chỉ mong sư huynh đó của chàng sớm tìm tới chúng ta một chút, có như vậy thiếp cũng mới có thể an tâm hơn."
Khương Bái Ninh nhìn thấy phu phụ bọn họ tình thâm, suy nghĩ một chút, bèn trực tiếp hỏi rõ: "Trương Thứ sử có hay, thích khách lần trước xuất phát từ Thiên Tứ phủ?"
Trương Văn Trọng nghe xong trên mặt trên không hề có chút gợn sóng, hoàn toàn không có bất kỳ biểu lộ kinh ngạc gì, ngược lại trên mặt phu nhân Hứa Thiều Hoa của hắn trong nháy mắt biểu lộ nghiêm trọng,
Chỉ nghe Trương Văn Trọng cười gằn một tiếng, nói:
"Hà Gian vương xuất thủ chặn ta, đúng là nằm trong dự liệu của bỉ nhân, chỉ là không nghĩ tới bọn chúng đến nhanh như vậy,
Tiên Hoàng băng hà về sau, trong rất nhiều hoàng tử, luận năng lực và tài cán, lòng dạ và thủ đoạn, Hà Gian vương Lý Lệ thật sự là lựa chọn không hai. Thế nhưng lục đại đại thần phụ chính vậy mà lại cực lực đề cử Tấn vương Lý Duyện, người mà xưa nay vốn không lộ ra trước mắt người đời, và cũng tựa hồ khiến người ta cảm thấy có chút bình thường không gì nổi trội, đủ thấy kẻ có thể khiến cho chư thần tin phục, không đơn giản chỉ nhìn năng lực,
Nếu như nói trong giang hồ kẻ tàn nhẫn nhất không ai bằng Ma Hoàng Doanh Trinh, thì vị Hà Gian vương này, chính là Ma Hoàng trong lưỡng kinh thập đạo của Đại Chu ta, một thân thủ đoạn độc ác, ngự hạ vô cùng tàn khốc, tính cách cấp tiến. Lão sư từng nói, nếu như người này đăng cơ, như vậy chuyện thứ nhất hắn sẽ làm chính là dốc sức cả nước bắc chinh Đại Hạ,
Có mấy lời Khương phiệt chủ có lẽ không thích nghe, Tiên Hoàng bỏ mặc triều chính một ý tu huyền, dẫn đến lại chế sụp đổ, bách quan như trộm vơ vét của cải xương máu của dân, sau có môn phiệt các nơi quật khởi, càng dẫn đến rất nhiều chính lệnh khó có thể thi hành ở địa phương, chỉ dựa vào quốc lực hiện tại của Đại Chu triều ta, thì sao có thể khai chiến cùng Đại Hạ đã có mấy mươi năm nghỉ ngơi dưỡng sức chứ?
Bây giờ tân hoàng tại vị, Hà Gian vương khống chế Hà Bắc đạo rộng lớn như vậy, mà lại đủ loại lá mặt lá trái, hoàn toàn không hề đặt triều đình vào trong mắt, quy cách vương phủ lại càng giống hệ hoàng cung, một thân phi thiếp hơn ba mươi người, chính thê chi vị lại một mực không công bố, phiệt chủ có biết vì sao? Người ta lại dám thả lời ngông cuồng rằng, đương thời người có thể làm Hà Gian vương phi, duy một mình nữ Đế Giang Thanh Huệ mà thôi, từ đó có thể thấy được dã tâm to lớn xiết bao. Lão bà không thể không là Nữ Đế, vậy chẳng phải hắn đã coi mình là đế vương đó sao?"
Đám người im lặng,
Trương Văn Trọng những lời này liên tiếp nhắc đến Doanh Trinh, Khương Bái Ninh và Giang Thanh Huệ, hơn nữa ít nhiều còn mang một ít ý vị trào phúng, phu nhân Hứa Thiều Hoa thò tay dưới gầm bàn liên tục bóp đùi hắn, nhưng Trương Văn Trọng vẫn là nghĩ gì nói đấy, hoàn toàn không có ý dừng lại.
Thanh Uyển ngồi một bên nghe xong sớm đã sầm mặt, ném đũa, lạnh lùng nói:
"Bản cô nương vẫn còn ngồi đây, vậy mà ngươi cũng dám đặt điều sư huynh sư tỷ ta?"
Trương Văn Trọng nghe vậy kinh ngạc, vội vàng khoát tay giải thích:
"Tiểu Cửu cô nương hiểu lầm, Trương mỗ tuyệt đói không hề có ý bất kính vói Ma Hoàng và Nữ Đế, lão sư bỉ nhân đã từng bí mật nói qua, quý sư huynh có hai mặt tính cách, nếu là hướng ác, thì thiên hạ đồ thán, nếu là hướng thiện, thì bốn bể thái bình, đủ thấy ngay cả lão sư cũng không nắm chắc được Ma Hoàng đến cùng là thiện hay ác. Có điều chuyện phát sinh gần đây tại Lĩnh Nam, ngược lại khiến bỉ nhân vừa kinh vừa hỉ, Ma Hoàng không đánh mà thắng, lấy thủ đoạn lôi kéo thu phục Tống phiệt, bây giờ Lĩnh Nam ngược lại là càng có khuynh hướng dựa vào triều đình, mà lại nghe nói quan hệ giữa quý sư huynh cùng Trường Lạc công chúa Lý Vấn không mỏng, Trương mỗ ngược lại cảm thấy, Lĩnh Nam hiện tại so với thời gian Tống Lệnh Huy thao túng, tựa hồ càng khiến người ta yên tâm."
Khương Bái Ninh nghe xong nhịn không được nhíu chặt cặp mày, tức giận trừng mắt nhìn Doanh Trinh, trong lòng thầm đọc nhớ kỹ lấy cái tên Lý Vấn này.
Thanh Uyển nghe xong những lời này của Trương Văn Trọng, biểu lộ trên mặt hòa hoãn rất nhiều, hừ lạnh một tiếng rồi cầm đũa lại, bất thình lình quẳng một câu:
"Hà Gian vương Lý Lệ, nhất định sẽ chết dưới tay đại tỷ."