Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 140 : Ngươi tới thật đúng lúc

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Vị quân sĩ này đội mưa to đi tới dưới gốc một cây đại thụ lân cận, móc gia hỏa trong đũng quần ra, đón hàn phong, toàn thân đánh rùng mình một cái, sau đó liền nhắm mắt vãi nước tiểu ra,
Trong thoáng chốc, hắn chỉ cảm thấy bên tai có một đạo kình phong lướt qua, liền đó sau lưng truyền đến một tiếng nổ vang, trong sự kinh hãi, vừa định quay người kéo quần lên, vào lúc này ót lại không biết bị vật nặng gì đánh trúng, hai mắt trợn ngược cứ thế ngất đi.
Ở phía sau hắn, một xe Hàn Nha nỏ khổ lớn đã chia năm xẻ bảy, xác nỏ tung tóe bốn phía, tổ quân sĩ phụ trách chăm sóc nó không ít người đều lọt vào mảnh bay bắn trúng mà bật ngửa ra sau, đám người địa phương khác còn chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào, tiếng nổ thứ hai đã ầm vang lên, liền đó là tiếng thứ ba, tiếng thứ tư. . .
Trong rừng cây lập tức loạn thành một đống,
Mặc dù những quân sĩ này đều là tinh anh trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, đáng tiếc trong đêm mưa như trút nước này, dưới tình huống tầm mắt thính lực đều bị quấy nhiễu, trong lúc nhất thời cũng khó có thể tổ chức được ứng đối hữu hiệu.
Ngược lại hơn hai mươi cao thủ võ đạo phụ trách chăm sóc nơi đây, hành động hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, bọn hắn cấp tốc đuổi đến bên cạnh những nỏ xa còn chưa bị phá hủy, cảnh giới phòng ngự.
Đúng lúc này, cũng không biết là ai đột nhiên hoảng sợ hét to một tiếng: "Quỷ a ~",
Sau một khắc, nỏ xa bên cạnh hắn liền rầm rầm vỡ nát,
Hơn hai mươi cao thủ nghe tiếng kinh hãi, bay nhào mà tới, chỉ thấy giữa không trung có cự ảnh màu đen trông tựa cú đêm, đang như u linh lượn bay đến một chỗ khác,
Trong đó có một người hét lớn một tiếng: "Mục tiêu quá cứng, nhanh chóng nhắm lên trời bắn tên."
Lúc này, đám người hốt hoảng trên mặt đất mới phản ứng lại, nhao nhao cầm lấy nỏ ngắn trong tay đồng loạt hướng lên trên không loạn xạ một trận.
Doanh Trinh đạp không mà đi, giống như đi bộ nhàn nhã, mỗi khi phát hiện một bệ Hàn Nha nỏ, thân hình liền sẽ bay xuống cực nhanh, một chân đạp nát,
Tên bay đầy trời không mảy may tạo thành uy hiếp cho hắn, những cái gọi là cao thủ này thì ngay cả vị trí của hắn cũng không nắm giữ được, mãi đến khi Doanh Trinh một chưởng vỗ nát một bệ Hàn Nha nỏ cuối cùng, lúc này mới đáp xuống mặt đất, an tĩnh đứng thẳng trong mưa.
Nỏ xa hủy hết, tiếp theo, liền nên thu thập đám người này.
"Mục tiêu ở đây, mau tới!"
Theo tiếng kêu của một người, tất cả mọi người bắt đầu tập trung về vị trí Doanh Trinh, dần dần bao vây hắn lại.
Doanh Trinh chậm rãi quay người, quét mắt nhìn đám người lít nha lít nhít chung quanh, dùng thần thức cảm nhận, đã đạt được số lượng địch nhân cụ thể, 341 người.
Bất quá khá đáng tiếc chính là, trong mấy trăm người này, vậy mà chỉ có hai người dùng kiếm.
Đương khi có người phát hiện kẻ tập kích chỉ có một người, không khỏi đáy lòng hoảng hốt, những quân sĩ này tự biết Hàn Nha nỏ bị hủy, trở lại trong doanh cũng sẽ không tránh được chịu lấy một phen trọng hình, cho nên lúc này mỗi người đều giận nứt mí mắt.
Trong đó một người cầm kiếm tựa hồ có thân phận cao nhất trong đám người này, hắn nắm thật chặt chuôi kiếm bên hông, lạnh lùng nhìn chằm chằm Doanh Trinh nói:
"Các hạ lai lịch ra sao, hủy Hàn Nha nỏ của ta, ở Đại Chu triều ấy là tử tội."
Doanh Trinh không nói gì, mà là đặt ánh mắt lên trên thanh trường kiếm bên hông đối phương, tiếp đến, chỉ thấy cánh tay hắn vừa giơ, hai ngón chỉ lên,
"A ~ "
Một tiếng thét chói tai thảm thiết,
Chỉ thấy trường kiếm bên hông của người mở miệng nói chuyện đột nhiên không bị khống chế mà rời khỏi vỏ, ngay sau đó thân kiếm đảo ngược một cái, lại chém một kiếm xuống cánh tay của chính hắn,
Những người khác trông thấy, chỉ cảm thấy quỷ dị không hiểu, ai nấy tim đập thình thịch.
Thanh trường kiếm đã trở nên vô chủ đó xoay tròn mấy lần trên không trung về sau, đột nhiên hóa thành một đạo lưu quang xông vào đám người,
Tiếp theo đó, chính là liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết,
Cơ hồ tất cả mọi người bị một màn này làm cho sợ vỡ mật, đừng nói làn liều mạng tiến lê, hiện tại ai nấy đều hận mình không thể mọc hai cánh sau lưng, chạy được xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu,
Trong lúc nhất thời, toàn bộ bên trong núi rừng đầy ắp tiếng kêu rên trên đất, mấy trăm người bốn phía đào vong,
Ước chừng thời gian một chén trà,
Trừ vị quân sĩ bởi vì đi tiểu mà may mắn ngất đi, những người khác toàn bộ đều cụt mất một tay,
Doanh Trinh đúng là hạ thủ lưu tình, mọi người bị chặt đi một tay, trên cơ bản cũng đã không có sức chiến đấu gì.
. . .
Trên mặt sông, một chiếc thuyền con xuôi dòng chạy xuống,
Trên thuyền có một đạo sĩ đầu đội mũ rộng vành, lưng đeo một thanh kiếm cổ văn đồng thau, mắt hạnh râu trê, thân hình gầy gò,
Hắn nghe thấy động tĩnh bên bờ, cũng chỉ là quay đầu nhìn thoáng qua, tựa hồ những tiếng kêu rên đó tuyệt không gợi nên hứng thú cho hắn, quay đầu tiếp tục đón gió mà xuống.
Nơi khúc sông cản gió, Phá Lãng hào lẳng lặng neo đậu nơi đó, nếu không có mấy ngọn đèn lác đác đó, đêm tối như thế, cơ hồ nhìn không ra nơi này đang đậu một chiếc lâu thuyền lớn bốn tầng.
Đạo sĩ đón gió mà đứng, ngự thuyền trực tiếp hướng về phía Phá Lãng hào phi tốc lướt đến, trên thuyền tịnh không có người chèo, ấy vậy mà tốc độ thuyền nhỏ lại nhanh như thoi đưa,
Đột nhiên, tốc độ thuyền nhỏ dần dần chậm lại, sau đó liền vững vàng dừng lại ngay trên mặt sông, vô luận kình phong sóng nước cũng không thể khiến nó dao động mảy may,
Đạo sĩ nheo hai mắt lại, ngưng mắt trông về phía xa, chỉ thấy trên lâu thuyền đối diện, một nữ tử áo đen lẳng lặng đứng yên ở đó, mà ánh mắt của nàng cũng vừa vặn hướng về phía mình.
Đạo sĩ khóe miệng hơi vểnh lên, chân phải phóng ra một bước, mũi chân điểm nhẹ lên thuyền, người đã nhảy vọt đến giữa không trung, chỉ thấy hoàng quang lóe lên, đạo sĩ tay phải cầm kiếm, mũi kiếm trực chỉ Phá Lãng hào,
Tiếp đó, chém xuống một kiếm,
Trong nháy mắt, màn mưa dày đặc phía trước tựa như bị xé ra một lỗ hổng, mặt sông cuồn cuộn một phân thành hai, hai bước tường nước lật sang hai bên, ngay sau đó, kiếm khí dày đặc phô thiên cái địa mà đến,
Khương Bái Ninh đứng trên lâu thuyền, thấy thế, ngọc dung chỉ cười nhạt một tiếng,
Đây là muốn một kiếm đoạn sông sao? Một kiếm này, so với một kiếm có thể khiến Hán giang ngưng dòng đó, lại như thế nào?
Đối mặt với kiếm khí trùm trời, sau một khắc, Khương Bái Ninh đạp nước vào sông, liền đó một chưởng đẩy ra.
"Oanh!"
Nước sông như thể sôi trào, dấy lên ngàn vạn sóng cả,
Một kiếm đoạn sông bị chặn,
Khương Bái Ninh chợt hướng về phía trước, như chim én rẽ nước, thân hình phiêu hốt tựa như cửu thiên tiên tử hạ phàm, liên tục búng mười ngón tay, mặt nước chung quanh chiếc thuyền nhỏ mà đạo sĩ đó ngồi ầm ầm nổ tung, mấy cột thác nước phóng lên tận trời,
Ngay nháy mắt thuyền nhỏ hóa thành mảnh vụn, đạo sĩ nọ liền xông ra màn nước, lại một kiếm nữa đâm ra,
Mà ngay khắc này Khương Bái Ninh đã ra hiện trước người hắn, tay phải làm kiếm chỉ, dùng chỉ đối kiếm,
Phong mang giao đấu,
"Rắc" một tiếng,
Thanh kiếm đồng thau trong tay đạo sĩ vỡ vụn thành từng mảnh, hóa thành vô số mảnh vỡ bắn về phía trước, mà bản thân hắn thì mượn cơ hội hối hả thoái về phía sau, sử ra một thế thiên cân trụy, chui thẳng vào trong nước.
Khương Bái Ninh ngọc chưởng vỗ nhẹ, vô thượng kình khí của Đại Thông Thiên Thủ chấn cho những mảnh vỡ của thanh trường kiếm thành một chùm mảnh vàng, sau đó đạp không mà đi, lần theo khí cơ của đối phương, một chưởng rồi lại một chưởng vỗ xuống mặt sông,
"Phanh phanh phanh phanh" liên tiếp mấy tiếng vang,
Khương Bái Ninh chậm rãi đáp xuống giẫm trên mặt sông, đôi mi thanh tú cau lại nhìn về phía bên bờ xa xa.
Trên bờ, đạo sĩ nọ toàn thân đã ướt đẫm, thần sắc thì lại tỉnh táo dị thường, đưa tay giữ lấy mũ nhỏ trên đầu, trong miệng lẩm bẩm nói: "Thiên thọ thiên thọ, "
Sau đó hắn lại hướng phía mặt sông hô to: "Xin hỏi cô nương có phải là Trường Sa Khương Bái Ninh?"
Khương Bái Ninh cười đáp nói: "Đạo trưởng có phải là Linh Bảo Động Trương Xuân Thu?"
Đạo sĩ cười ha ha một tiếng, nói: "Chính là bần đạo, ai ~~ lần này không nên tới, người đưa tin tức cho bần đạo chỉ nói là mục tiêu trên thuyền có chút cứng rắn, lại không nghĩ rằng là Khương phiệt chủ tự mình tọa trấn, không đánh nữa không đánh nữa, "
Trương Xuân Thu liên tục khoát tay, trong lòng tựa hồ lại nghĩ tới cái gì, vội nói tiếp: "Bất quá bần đạo trước khi đi vẫn phải nói một câu, Khương phiệt chủ tốt nhất chớ để ý đến chuyện không quan hệ tới mình này, bần đạo lần này thất bại, không có nghĩa là sẽ không còn có người đến, chỉ một mình phiệt chủ chỉ e cũng khó có thể ứng phó, lời nói đã đến nước này, bần đạo đây xin cáo từ~~ "
Khương Bái Ninh đang muốn trả lời, bỗng nhiên giật mình, trên mặt lại nở nụ cười,
"Ai cho ngươi đi?"
Một thanh âm thâm trầm từ trong rừng cây bên bờ vang lên,
Trương Xuân Thu ngạc nhiên quay người, chỉ thấy một thanh niên mặc áo đen lúc này đang đứng bên cạnh một tảng đá xanh cách sau lưng mình không xa, thần sắc lạnh lẽo, hai mắt như đao,
Trương Xuân Thu lập tức toàn thân lạnh lẽo,
Người nào có thể đến gần người mình ba mươi bước?
Trương Xuân Thu không dám thất lễ, chân trái vẽ nửa vòng tròn, chân phải kéo về phía sau một tấc, đạp ra bộ tượng, thần sắc phi thường trang nghiêm, như lâm đại địch.
Doanh Trinh chậm rãi mở rộng bước chân, khóe miệng nhếch lên:
"Bản tôn đang thiếu người tiếp chiêu, ngươi tới thật đúng lúc."