Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 142 : Ta cũng đâu đành lòng
Ngày đăng: 10:48 28/06/20
Trương Xuân Thu nói xong câu đó, lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái đến cực điểm, hắn biết rõ đắc tội Doanh Trinh là kết cục gì, thế là cả người an tĩnh khoanh tay nhắm mắt chờ chết.
Thế nhưng là qua nửa ngày, chung quanh vẫn là không có chút động tĩnh nào, nghi hoặc hắn lại mở hai mắt ra, hiếu kì nhìn về phía Doanh Trinh,
"Sao ngươi không giết ta?"
Doanh Trinh cười cười, bất thình lình đá một cước.
"Phốc ~ "
Trương Xuân Thu nào biết được đối phương lại đột nhiên động thủ, toàn thân đang buông lỏng liền chịu phải một cước như vậy, miệng lập tức phun ra một bãi dịch, người gập như tôm, ôm bụng nửa quỳ dưới đất, toàn thân co quắp một trận, cho dù như vậy, hắn vẫn cắn răng nghiến lợi nói:
"Vương bát đản họ Doanh kia, trăm năm cơ nghiệp của Thánh môn ta bị tiểu nhi họ Doanh nhà ngươi hủy hoại chỉ trong một đêm, hôm nay Trương Xuân Thu ta dùng cái mạng già này, nếu là có thể cảnh tỉnh được những người khác trong Thánh môn thì dù chết cũng nhắm mắt, tới đi, cho gia gia được thống khoái."
Doanh Trinh nghe vậy không khỏi nhíu mày, mới vừa rồi đối phương còn là một bộ dạng nhút nhát sợ chết, bây giờ sao đột nhiên biến thành một kẻ kiên cường thấy chết không sờn rồi?
Doanh Trinh hừ lạnh một tiếng, một bước tiến lên, một chưởng vỗ vào mặt đối phương.
Trương Xuân Thu dường như một lòng muốn chết, không mảy may làm ra phản kháng,
"Ba" một tiếng, cả người hắn ngã ra ba trượng xa, vừa vặn đâm đầu vào cành một gốc đại thụ, thịch một cái đụng cho cả gốc đại thụ rung lên một trận, sau đó hai mắt tối sầm, cứ thế ngất đi.
"Kéo hắn về thuyền, " Doanh Trinh lạnh lùng nói.
"Dạ rõ."
Thủy Tụ tiến tới xốc Trương Xuân Thu đã ngất vác lên vai, đi theo sau lưng Doanh Trinh và Khương Bái Ninh, quay trở về Phá Lãng hào.
...
Trên thuyền có rất nhiều người bu quanh khi ba người lên thuyền, ai nấy đều câm như hến không phát ra một tiếng, chủ động nhường đường, mặc cho ba người đi qua.
Quản sự Vinh Khánh Nguyên và Khúc Đại Đồng liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt đối phương, mãi đến khi đám người Doanh Trinh tiến vào khoang tàu, hai người mới cùng tiến tới, nhỏ giọng thầm thì,
"Lão Khúc, tình huống hơi bất ổn a, làm sao cảm giác chiếc thuyền này chúng ta hiện tại đã trở thành mục tiêu của rất nhiều người, mà lại nhóm sau so với nhóm trước còn hung ác hơn, ta cảm thấy vẫn nên thông tri phiệt chủ lão nhân gia một tiếng cho thỏa đáng, lần này thần tiên đánh nhau, chúng ta khó tránh khỏi xui xẻo trở thành cá trong chậu a."
Khúc Đại Đồng cũng là nhíu mày nhỏ giọng nói: "Đại quản sự nói có đạo lý, xem tình cảnh trước mắt, chuyện này không phải chúng ta có thể ứng đối, Phá Lãng hào nếu bị hủy, khách nhân gặp nạn, hai chúng ta cũng vô pháp bàn giao cho gia tộc, vẫn nên nhanh chóng dùng bồ câu đưa tin thông báo phiệt chủ lão nhân gia, tương lai thuyền hủy người vong, phiệt chủ có lẽ cũng có thể thông cảm hai ta không phải là chưa dốc hết toàn lực."
"Tốt! Đợi mưa tạnh, ta liền lập tức đưa tin."
...
Đêm đó, Sở Thanh Thanh và Thanh Uyển cùng ở một phòng, căn phòng mà được dọn ra thì do Thủy Tụ lưu lại phụ trách trông giữ Trương Xuân Thu.
Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời mới mọc, một đêm mưa lớn qua đi, trên mặt sông nổi lên sương trắng dày đặc, một con bồ câu đưa tin từ Phá Lãng hào xuất phát, bay về hướng Lạc Dương.
Trong khoang thuyền, Trương Xuân Thu sớm đã tỉnh dậy, chỉ bất quá trên thân mấy chỗ đại huyệt bị quản chế, toàn thân không thể động đậy, hắn mở mắt nhìn một chút cảnh tượng trong khoang thuyền, khi thấy Thủy Tụ tùy tiện nằm ở trên giường, hai chân gác cao trên giường, trong lòng càng bốc lên một đoàn tà hỏa,
"Thủy Tụ, thế này mẹ nó là thế nào? Tên vương bát họ Doanh đản kia đâu?"
Thủy Tụ hai tay gối sau gáy, cười ha ha, ngữ khí giễu cợt nói:
"Ta nói Trương Xuân Thu, ngươi chừng nào thì trở nên xương cốt cứng như vậy rồi? Thánh Chủ ngươi cũng dám mắng? Muốn chết cũng đâu cần tìm cách đó chứ."
Trương Xuân Thu phi một tiếng, cười lạnh nói:
"Thánh Chủ? Hắc hắc, hiện tại bên trong Thánh môn còn có bao nhiêu người xem hắn là chủ? Lão Thánh Chủ năm đó uy lăng thiên hạ, để tứ hải thần phục, mở ra cảnh tượng tốt đẹp chưa từng có cho Thánh môn ta, khó có dịp Tứ vương Bát tà Cửu ma Thập nhị thánh vứt bỏ hiềm khích lúc trước, đoàn kết cùng nhau, chỉ cần Doanh Trinh hắn hơi hiểu chút đạo lý hậu tích bạc phát, tạm thời ẩn nhẫn, hao tổn hai mươi năm của Lý Nguyên Càn và Diệp Huyền, thiên hạ này còn không phải là vật trong tay Thánh môn ta? Hắn thì giỏi rồi, trẻ tuổi nóng tính, mới vừa hai mươi đã đi khiêu chiến Diệp lão quái nhìn xuống thiên hạ đã suốt một giáp, lần này tốt, Diệp lão quái chỉ là thụ thương bế quan, Thiên Cơ các một sợi lông cũng không có bị thương, trái lại Thánh môn ta, Thánh giáo chia năm xẻ bảy, Thánh môn mỗi người đều ôm mục đích riêng, ai nấy đều cảm thấy bất an, nếu không phải Khổng Uyên hoành không xuất thế, thuốc chết lão Hoàng đế, lại có Giang Thanh Huệ một mình chống đỡ đại cục, chỉ sợ những lão bất tử chúng ta đây sớm đã bị Thiên Cơ các liên thủ với Huyền Môn lùng giết sạch. Nếu ngươi còn có chút hương hỏa tình ý với Thánh môn ta, thì hãy đi khuyên Doanh Trinh hắn thành thành thật thật phụ tá Giang Thanh Huệ, hoặc là quy thuận Khổng Uyên, sau đó..."
"Ngậm miệng!"
Thủy Tụ quát lạnh một tiếng ngắt lời, trầm giọng nói: "Trương lão quái, ngươi Linh Bảo Động thân ở Huyền Môn, thật ra là một nhánh của Thánh môn ta, ẩn nhẫn mấy đời đều là để phục hưng đại nghiệp Thánh môn ta, điểm này Thủy Tụ ta trong môn thường mang kính ý với ngươi, thế nhưng ngươi nay phụ thuộc Khổng Uyên, khắp nơi du thuyết cho hắn, hủy hoại danh dự chủ ta, ngoài miệng nói là tốt cho Thánh môn, kì thực lại làm ra chuyện phân hoá, ngươi tiểu nhân như vậy, chủ ta không giết ngươi, Thủy Tụ ta cũng muốn giết ngươi."
Trương Xuân Thu nằm trong góc, không ngừng cười lạnh, thần sắc quái đản,
"Ta liền biết, người như ngươi chỉ có thể nhìn thấy trước mắt, thật tình không biết đó là ngu trung, Doanh Trinh tính cách như thế, mơ tưởng viễn vông, tàn nhẫn hiếu sát, chỉ cần một ngày hắn còn là Thánh môn chi chủ, muốn đem đám lão yêu quái Huyền Môn đó giẫm dưới chân, chỉ sợ là không thể, hôm nay Trương Xuân Thu ta chết thì chết thôi, Thủy Tụ ngươi không tin thì hãy xem, lãnh tụ tương lai của Thánh môn, hẳn sẽ xuất phát từ một trong hai người Tà Đế hoặc Nữ Đế, Doanh Trinh hắn không có năng lực này."
Thủy Tụ thấy hắn vẫn không ngừng trào phúng chủ tử nhà mình, càng lúc càng nghe không vô, xuống giường đi đến Trương Xuân Thu trước mặt, nhìn má trái khuôn mặt sưng lên như núi của đối phương, âm hiểm cười nói:
"Chuyện của thánh môn tạm thời gác sang một bên, ngươi lần này lại làm làm chó săn cho ai mà chạy đến nơi này giết người?"
Trương Xuân Thu cười khẩy nói: "Làm sao? Ngươi muốn biết? Chẳng phải tin tức của ngươi linh thông nhất sao? Tự mình đi thăm dò đi, cần gì phải hỏi ta?"
Thủy Tụ cười ha hả ngồi xổm trước mặt hắn, đưa tay vỗ vỗ gương mặt sưng đỏ của đối phương, cười nói:
"Trương lão quái ơi Trương lão quái, tuy rằng dáng vẻ thấy chết không sờn của ngươi lần này có phần khiến ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cũng may trong lòng ta minh bạch, nói đến gốc rạ của nguôi rốt cuộc vẫn là phường tham sống sợ chết, loại chuyện dùng hình bức cung chủ nhà ta xác thực không có kiên nhẫn đi làm, cho nên lần này Thủy Tụ ta liền chơi với ngươi. Như vậy đi, ta sẽ bắt đầu đặt câu hỏi, bất luận lão ca ngươi nói có phải là thật hay không, chỉ cần ta cảm thấy là giả, ta sẽ hủy ngươi một huyệt, cho đến khi ngươi tu vi tẫn tán, thế nào?"
Trương Xuân Thu hai mắt như muốn tóe lửa, hung tợn nhìn chằm chằm Thủy Tụ, cùng là xuất thân từ phe phái Thánh môn, hắn tự nhiên rất rõ ràng trong phương diện dùng hình Thủy Tụ tuyệt đối có thể xưng tụng là người trong nghề, bằng không cũng sẽ không tìm được tin tức quý giá từ trên thân nhiều người như vậy, huyệt đạo bị phá, tương đương với linh khí mà mình đau khổ tu luyện hơn nửa đời người sẽ không chỗ tồn tại mà tiêu tán sạch sẽ, việc đó so giết hắn còn khó chịu hơn, nó tựa như trơ mắt nhìn thấy vật mình yêu thích bị người khác đoạt đi, loại thống khổ này, chỉ có thể tự thân trải nghiệm.
"Thủy Tụ, Trương Xuân Thu ta nếu có thể bị ngươi cạy mở cái miệng này, ta cũng không cần lăn lộn trên giang hồ này nữa, tới đi, ngươi cứ hỏi, xem ta trả lời ngươi như thế nào."
"Tốt ~ "
Thủy Tụ híp mắt cười ha hả nói: "Ngươi tới nơi này, không phải đến tìm Thánh Chủ, đúng không?"
Trương Xuân Thu vẻ mặt chế giễu phản bác: "Đây chẳng phải là hỏi nhảm sao? Ta mà biết hắn ở đây, ta còn tới ư?"
Thủy Tụ gật nhẹ đầu, "Không sai, câu trả lời này ta tin, câu kế tiếp, đã không phải tìm đến Thánh Chủ, vậy hẳn là phu phụ Trương Văn Trọng chứ?"
Trương Xuân Thu lộ ra thần sắc ngạc nhiên, kinh ngạc nói: "Trương Văn Trọng là ai?"
Thủy Tụ cười xấu xa gật đầu lần nữa, biểu lộ thần bí, "Ừm ừm, không sai, đáp án này ta cũng tin, như vậy, là Khổng Uyên để ngươi tới?"
Trương Xuân Thu cười lạnh một tiếng, "Ngươi cảm thấy Tà Đế sẽ để cho ta tới làm cái chuyện bé như hạt vừng này?"
Thủy Tụ lắc đầu: "Sẽ không, "
"Vậy còn không phải, "
"A ~~~" chỉ nghe Trương Xuân Thu kêu thảm một tiếng, huyệt Vân Môn bên vai phải bị đối phương một chỉ xuyên thủng,
Thủy Tụ một chỉ điểm thủng huyệt đạo của hắn, ngón tay lại chưa rút về, mà là thọc vào huyết nhục đối phương hung hăng ngoáy mấy lần, cười gằn nói:
"Ai bảo ngươi hỏi lại ta? Ngươi không hiểu quy củ à."
"Thủy Tụ, ngươi mẹ nó dám dùng hình với người trong Thánh Môn, " Trương Xuân Thu muốn rách cả mí mắt.
"Ta đương nhiên là không dám, nhưng ta đang giúp chủ ta tra hỏi, cho nên nha, hắc hắc, trò chơi tiếp tục, đã không phải Khổng Uyên để ngươi tới, vậy hẳn là Hà Gian vương Lý Lệ đi?"
Trương Xuân Thu diện mục dữ tợn, gắng chịu lấy cơn đau kịch liệt thấu gan do huyệt đạo nơi bả vai bị phá mang tới, trong lòng biết người ở dưới mái hiên, nếu còn ngoan cố phản bác, thua thiệt sẽ chỉ là mình,
"Ta vốn cũng không quen biết Hà Gian vương."
Thủy Tụ trên mặt bất động thanh sắc, trước đó thu được mệnh lệnh phụ trách thẩm vấn đối phương của Doanh Trinh, hắn liền sớm đã chuẩn bị mọi thứ, biết một chút hành động ám sát mấy ngày nay nhằm vào Phá Lãng hào đều là hướng về phía phu phụ Trương Văn Trọng,
Thủy Tụ cười ha ha, lại là một chỉ thọc xuống,
Huyệt Trung Phủ nối liền huyệt Vân Môn, hai huyệt đạo tương liên bị phá, khiến cho Trương Xuân Thu thể nội khí huyết sôi trào, cổ họng ngòn ngọt, máu tươi đã xuôi theo khóe miệng chảy xuống,
"Cái này không công bằng, ta nói đều là lời nói thật, là chính ngươi không tin, ai nha ~ "
Lại là một tiếng hét thảm, Chu Vinh huyệt bị phá,
Thủy Tụ cười nói: "Lão ca hồ đồ a, cũng không nhìn một chút hiện tại là lúc nào, ta là dao thớt, ngươi là thịt cá, còn nói chuyện công bằng với ta?"
Trương Xuân Thu miệng trong ngậm lấy máu tươi hàm hàm hồ hồ nói:
"Quen biết một chút, ta biết Hà Gian vương, được chứ?"
"A ~~ "
Lần này Hung Hương huyệt bị phá, Trương Xuân Thu đau đớn quá ngất đi.
Thủy Tụ nhẹ nhàng ấn lên mấy chỗ huyệt đạo trên người đối phương, giống như xoa bóp, một trận xoa nắn về sau, bưng tới một chậu nước lạnh giội xuống, Trương Xuân Thu lập tức tỉnh lại,
"Đừng dùng loại chữ 'được chứ?' đó, ta muốn là đáp án khẳng định, ta hỏi ngươi, có phải là Hà Gian vương để ngươi tới, "
Trương Xuân Thu mắt cúi xuống nhìn thoáng qua ngực phải đã máu me đầm đìa, yếu ớt nói:
"Ta nói, cái gì ta cũng nói, ngươi mẹ nó đừng động thủ nữa."
Thủy Tụ cười hì hì vỗ vỗ bờ vai của hắn, trên mặt lấy làm áy náy nói:
"Như vậy có phải hơn không, tất cả mọi người đều là người một nhà, ta cũng đâu đành lòng ra tay độc ác, nói đi ~ "
Thế nhưng là qua nửa ngày, chung quanh vẫn là không có chút động tĩnh nào, nghi hoặc hắn lại mở hai mắt ra, hiếu kì nhìn về phía Doanh Trinh,
"Sao ngươi không giết ta?"
Doanh Trinh cười cười, bất thình lình đá một cước.
"Phốc ~ "
Trương Xuân Thu nào biết được đối phương lại đột nhiên động thủ, toàn thân đang buông lỏng liền chịu phải một cước như vậy, miệng lập tức phun ra một bãi dịch, người gập như tôm, ôm bụng nửa quỳ dưới đất, toàn thân co quắp một trận, cho dù như vậy, hắn vẫn cắn răng nghiến lợi nói:
"Vương bát đản họ Doanh kia, trăm năm cơ nghiệp của Thánh môn ta bị tiểu nhi họ Doanh nhà ngươi hủy hoại chỉ trong một đêm, hôm nay Trương Xuân Thu ta dùng cái mạng già này, nếu là có thể cảnh tỉnh được những người khác trong Thánh môn thì dù chết cũng nhắm mắt, tới đi, cho gia gia được thống khoái."
Doanh Trinh nghe vậy không khỏi nhíu mày, mới vừa rồi đối phương còn là một bộ dạng nhút nhát sợ chết, bây giờ sao đột nhiên biến thành một kẻ kiên cường thấy chết không sờn rồi?
Doanh Trinh hừ lạnh một tiếng, một bước tiến lên, một chưởng vỗ vào mặt đối phương.
Trương Xuân Thu dường như một lòng muốn chết, không mảy may làm ra phản kháng,
"Ba" một tiếng, cả người hắn ngã ra ba trượng xa, vừa vặn đâm đầu vào cành một gốc đại thụ, thịch một cái đụng cho cả gốc đại thụ rung lên một trận, sau đó hai mắt tối sầm, cứ thế ngất đi.
"Kéo hắn về thuyền, " Doanh Trinh lạnh lùng nói.
"Dạ rõ."
Thủy Tụ tiến tới xốc Trương Xuân Thu đã ngất vác lên vai, đi theo sau lưng Doanh Trinh và Khương Bái Ninh, quay trở về Phá Lãng hào.
...
Trên thuyền có rất nhiều người bu quanh khi ba người lên thuyền, ai nấy đều câm như hến không phát ra một tiếng, chủ động nhường đường, mặc cho ba người đi qua.
Quản sự Vinh Khánh Nguyên và Khúc Đại Đồng liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt đối phương, mãi đến khi đám người Doanh Trinh tiến vào khoang tàu, hai người mới cùng tiến tới, nhỏ giọng thầm thì,
"Lão Khúc, tình huống hơi bất ổn a, làm sao cảm giác chiếc thuyền này chúng ta hiện tại đã trở thành mục tiêu của rất nhiều người, mà lại nhóm sau so với nhóm trước còn hung ác hơn, ta cảm thấy vẫn nên thông tri phiệt chủ lão nhân gia một tiếng cho thỏa đáng, lần này thần tiên đánh nhau, chúng ta khó tránh khỏi xui xẻo trở thành cá trong chậu a."
Khúc Đại Đồng cũng là nhíu mày nhỏ giọng nói: "Đại quản sự nói có đạo lý, xem tình cảnh trước mắt, chuyện này không phải chúng ta có thể ứng đối, Phá Lãng hào nếu bị hủy, khách nhân gặp nạn, hai chúng ta cũng vô pháp bàn giao cho gia tộc, vẫn nên nhanh chóng dùng bồ câu đưa tin thông báo phiệt chủ lão nhân gia, tương lai thuyền hủy người vong, phiệt chủ có lẽ cũng có thể thông cảm hai ta không phải là chưa dốc hết toàn lực."
"Tốt! Đợi mưa tạnh, ta liền lập tức đưa tin."
...
Đêm đó, Sở Thanh Thanh và Thanh Uyển cùng ở một phòng, căn phòng mà được dọn ra thì do Thủy Tụ lưu lại phụ trách trông giữ Trương Xuân Thu.
Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời mới mọc, một đêm mưa lớn qua đi, trên mặt sông nổi lên sương trắng dày đặc, một con bồ câu đưa tin từ Phá Lãng hào xuất phát, bay về hướng Lạc Dương.
Trong khoang thuyền, Trương Xuân Thu sớm đã tỉnh dậy, chỉ bất quá trên thân mấy chỗ đại huyệt bị quản chế, toàn thân không thể động đậy, hắn mở mắt nhìn một chút cảnh tượng trong khoang thuyền, khi thấy Thủy Tụ tùy tiện nằm ở trên giường, hai chân gác cao trên giường, trong lòng càng bốc lên một đoàn tà hỏa,
"Thủy Tụ, thế này mẹ nó là thế nào? Tên vương bát họ Doanh đản kia đâu?"
Thủy Tụ hai tay gối sau gáy, cười ha ha, ngữ khí giễu cợt nói:
"Ta nói Trương Xuân Thu, ngươi chừng nào thì trở nên xương cốt cứng như vậy rồi? Thánh Chủ ngươi cũng dám mắng? Muốn chết cũng đâu cần tìm cách đó chứ."
Trương Xuân Thu phi một tiếng, cười lạnh nói:
"Thánh Chủ? Hắc hắc, hiện tại bên trong Thánh môn còn có bao nhiêu người xem hắn là chủ? Lão Thánh Chủ năm đó uy lăng thiên hạ, để tứ hải thần phục, mở ra cảnh tượng tốt đẹp chưa từng có cho Thánh môn ta, khó có dịp Tứ vương Bát tà Cửu ma Thập nhị thánh vứt bỏ hiềm khích lúc trước, đoàn kết cùng nhau, chỉ cần Doanh Trinh hắn hơi hiểu chút đạo lý hậu tích bạc phát, tạm thời ẩn nhẫn, hao tổn hai mươi năm của Lý Nguyên Càn và Diệp Huyền, thiên hạ này còn không phải là vật trong tay Thánh môn ta? Hắn thì giỏi rồi, trẻ tuổi nóng tính, mới vừa hai mươi đã đi khiêu chiến Diệp lão quái nhìn xuống thiên hạ đã suốt một giáp, lần này tốt, Diệp lão quái chỉ là thụ thương bế quan, Thiên Cơ các một sợi lông cũng không có bị thương, trái lại Thánh môn ta, Thánh giáo chia năm xẻ bảy, Thánh môn mỗi người đều ôm mục đích riêng, ai nấy đều cảm thấy bất an, nếu không phải Khổng Uyên hoành không xuất thế, thuốc chết lão Hoàng đế, lại có Giang Thanh Huệ một mình chống đỡ đại cục, chỉ sợ những lão bất tử chúng ta đây sớm đã bị Thiên Cơ các liên thủ với Huyền Môn lùng giết sạch. Nếu ngươi còn có chút hương hỏa tình ý với Thánh môn ta, thì hãy đi khuyên Doanh Trinh hắn thành thành thật thật phụ tá Giang Thanh Huệ, hoặc là quy thuận Khổng Uyên, sau đó..."
"Ngậm miệng!"
Thủy Tụ quát lạnh một tiếng ngắt lời, trầm giọng nói: "Trương lão quái, ngươi Linh Bảo Động thân ở Huyền Môn, thật ra là một nhánh của Thánh môn ta, ẩn nhẫn mấy đời đều là để phục hưng đại nghiệp Thánh môn ta, điểm này Thủy Tụ ta trong môn thường mang kính ý với ngươi, thế nhưng ngươi nay phụ thuộc Khổng Uyên, khắp nơi du thuyết cho hắn, hủy hoại danh dự chủ ta, ngoài miệng nói là tốt cho Thánh môn, kì thực lại làm ra chuyện phân hoá, ngươi tiểu nhân như vậy, chủ ta không giết ngươi, Thủy Tụ ta cũng muốn giết ngươi."
Trương Xuân Thu nằm trong góc, không ngừng cười lạnh, thần sắc quái đản,
"Ta liền biết, người như ngươi chỉ có thể nhìn thấy trước mắt, thật tình không biết đó là ngu trung, Doanh Trinh tính cách như thế, mơ tưởng viễn vông, tàn nhẫn hiếu sát, chỉ cần một ngày hắn còn là Thánh môn chi chủ, muốn đem đám lão yêu quái Huyền Môn đó giẫm dưới chân, chỉ sợ là không thể, hôm nay Trương Xuân Thu ta chết thì chết thôi, Thủy Tụ ngươi không tin thì hãy xem, lãnh tụ tương lai của Thánh môn, hẳn sẽ xuất phát từ một trong hai người Tà Đế hoặc Nữ Đế, Doanh Trinh hắn không có năng lực này."
Thủy Tụ thấy hắn vẫn không ngừng trào phúng chủ tử nhà mình, càng lúc càng nghe không vô, xuống giường đi đến Trương Xuân Thu trước mặt, nhìn má trái khuôn mặt sưng lên như núi của đối phương, âm hiểm cười nói:
"Chuyện của thánh môn tạm thời gác sang một bên, ngươi lần này lại làm làm chó săn cho ai mà chạy đến nơi này giết người?"
Trương Xuân Thu cười khẩy nói: "Làm sao? Ngươi muốn biết? Chẳng phải tin tức của ngươi linh thông nhất sao? Tự mình đi thăm dò đi, cần gì phải hỏi ta?"
Thủy Tụ cười ha hả ngồi xổm trước mặt hắn, đưa tay vỗ vỗ gương mặt sưng đỏ của đối phương, cười nói:
"Trương lão quái ơi Trương lão quái, tuy rằng dáng vẻ thấy chết không sờn của ngươi lần này có phần khiến ta cảm thấy có chút ngoài ý muốn, cũng may trong lòng ta minh bạch, nói đến gốc rạ của nguôi rốt cuộc vẫn là phường tham sống sợ chết, loại chuyện dùng hình bức cung chủ nhà ta xác thực không có kiên nhẫn đi làm, cho nên lần này Thủy Tụ ta liền chơi với ngươi. Như vậy đi, ta sẽ bắt đầu đặt câu hỏi, bất luận lão ca ngươi nói có phải là thật hay không, chỉ cần ta cảm thấy là giả, ta sẽ hủy ngươi một huyệt, cho đến khi ngươi tu vi tẫn tán, thế nào?"
Trương Xuân Thu hai mắt như muốn tóe lửa, hung tợn nhìn chằm chằm Thủy Tụ, cùng là xuất thân từ phe phái Thánh môn, hắn tự nhiên rất rõ ràng trong phương diện dùng hình Thủy Tụ tuyệt đối có thể xưng tụng là người trong nghề, bằng không cũng sẽ không tìm được tin tức quý giá từ trên thân nhiều người như vậy, huyệt đạo bị phá, tương đương với linh khí mà mình đau khổ tu luyện hơn nửa đời người sẽ không chỗ tồn tại mà tiêu tán sạch sẽ, việc đó so giết hắn còn khó chịu hơn, nó tựa như trơ mắt nhìn thấy vật mình yêu thích bị người khác đoạt đi, loại thống khổ này, chỉ có thể tự thân trải nghiệm.
"Thủy Tụ, Trương Xuân Thu ta nếu có thể bị ngươi cạy mở cái miệng này, ta cũng không cần lăn lộn trên giang hồ này nữa, tới đi, ngươi cứ hỏi, xem ta trả lời ngươi như thế nào."
"Tốt ~ "
Thủy Tụ híp mắt cười ha hả nói: "Ngươi tới nơi này, không phải đến tìm Thánh Chủ, đúng không?"
Trương Xuân Thu vẻ mặt chế giễu phản bác: "Đây chẳng phải là hỏi nhảm sao? Ta mà biết hắn ở đây, ta còn tới ư?"
Thủy Tụ gật nhẹ đầu, "Không sai, câu trả lời này ta tin, câu kế tiếp, đã không phải tìm đến Thánh Chủ, vậy hẳn là phu phụ Trương Văn Trọng chứ?"
Trương Xuân Thu lộ ra thần sắc ngạc nhiên, kinh ngạc nói: "Trương Văn Trọng là ai?"
Thủy Tụ cười xấu xa gật đầu lần nữa, biểu lộ thần bí, "Ừm ừm, không sai, đáp án này ta cũng tin, như vậy, là Khổng Uyên để ngươi tới?"
Trương Xuân Thu cười lạnh một tiếng, "Ngươi cảm thấy Tà Đế sẽ để cho ta tới làm cái chuyện bé như hạt vừng này?"
Thủy Tụ lắc đầu: "Sẽ không, "
"Vậy còn không phải, "
"A ~~~" chỉ nghe Trương Xuân Thu kêu thảm một tiếng, huyệt Vân Môn bên vai phải bị đối phương một chỉ xuyên thủng,
Thủy Tụ một chỉ điểm thủng huyệt đạo của hắn, ngón tay lại chưa rút về, mà là thọc vào huyết nhục đối phương hung hăng ngoáy mấy lần, cười gằn nói:
"Ai bảo ngươi hỏi lại ta? Ngươi không hiểu quy củ à."
"Thủy Tụ, ngươi mẹ nó dám dùng hình với người trong Thánh Môn, " Trương Xuân Thu muốn rách cả mí mắt.
"Ta đương nhiên là không dám, nhưng ta đang giúp chủ ta tra hỏi, cho nên nha, hắc hắc, trò chơi tiếp tục, đã không phải Khổng Uyên để ngươi tới, vậy hẳn là Hà Gian vương Lý Lệ đi?"
Trương Xuân Thu diện mục dữ tợn, gắng chịu lấy cơn đau kịch liệt thấu gan do huyệt đạo nơi bả vai bị phá mang tới, trong lòng biết người ở dưới mái hiên, nếu còn ngoan cố phản bác, thua thiệt sẽ chỉ là mình,
"Ta vốn cũng không quen biết Hà Gian vương."
Thủy Tụ trên mặt bất động thanh sắc, trước đó thu được mệnh lệnh phụ trách thẩm vấn đối phương của Doanh Trinh, hắn liền sớm đã chuẩn bị mọi thứ, biết một chút hành động ám sát mấy ngày nay nhằm vào Phá Lãng hào đều là hướng về phía phu phụ Trương Văn Trọng,
Thủy Tụ cười ha ha, lại là một chỉ thọc xuống,
Huyệt Trung Phủ nối liền huyệt Vân Môn, hai huyệt đạo tương liên bị phá, khiến cho Trương Xuân Thu thể nội khí huyết sôi trào, cổ họng ngòn ngọt, máu tươi đã xuôi theo khóe miệng chảy xuống,
"Cái này không công bằng, ta nói đều là lời nói thật, là chính ngươi không tin, ai nha ~ "
Lại là một tiếng hét thảm, Chu Vinh huyệt bị phá,
Thủy Tụ cười nói: "Lão ca hồ đồ a, cũng không nhìn một chút hiện tại là lúc nào, ta là dao thớt, ngươi là thịt cá, còn nói chuyện công bằng với ta?"
Trương Xuân Thu miệng trong ngậm lấy máu tươi hàm hàm hồ hồ nói:
"Quen biết một chút, ta biết Hà Gian vương, được chứ?"
"A ~~ "
Lần này Hung Hương huyệt bị phá, Trương Xuân Thu đau đớn quá ngất đi.
Thủy Tụ nhẹ nhàng ấn lên mấy chỗ huyệt đạo trên người đối phương, giống như xoa bóp, một trận xoa nắn về sau, bưng tới một chậu nước lạnh giội xuống, Trương Xuân Thu lập tức tỉnh lại,
"Đừng dùng loại chữ 'được chứ?' đó, ta muốn là đáp án khẳng định, ta hỏi ngươi, có phải là Hà Gian vương để ngươi tới, "
Trương Xuân Thu mắt cúi xuống nhìn thoáng qua ngực phải đã máu me đầm đìa, yếu ớt nói:
"Ta nói, cái gì ta cũng nói, ngươi mẹ nó đừng động thủ nữa."
Thủy Tụ cười hì hì vỗ vỗ bờ vai của hắn, trên mặt lấy làm áy náy nói:
"Như vậy có phải hơn không, tất cả mọi người đều là người một nhà, ta cũng đâu đành lòng ra tay độc ác, nói đi ~ "