Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 144 : Thất Kiếm
Ngày đăng: 10:48 28/06/20
Trương Xuân Thu không còn lý do để tồn tại, lại có lý do phải chết, Thủy Tụ đánh chết hắn xong, trực tiếp dùng hóa cốt phấn hóa xương thành tro.
Theo sự phân phó của Doanh Trinh, Thủy Tụ trở về Giang Nam đạo, chuyên trách nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên Anh cho Doanh Trinh.
Phá Lãng hào tiếp tục xuất phát, trạm tiếp theo sẽ là Bạng Tiên cảng để tiếp tế tạm thời.
Đêm hôm ấy, Doanh Trinh mới vừa tiến vào trạng thái tu hành, Khương Bái Ninh liền tới, đóng cửa phòng lại, trực tiếp đến giường cạnh Doanh Trinh cởi giày khẽ ngồi lên,
Thấy cặp chân trần của đối phương phản chiếu dưới ánh trăng linh lung như bạch ngọc, Doanh Trinh không kiềm được mà vuốt nhẹ lên,
"Nhột ~ "
Khương Bái Ninh nũng nịu một tiếng, gối lên hai đầu gối Doanh Trinh, bờ mông tròn trịa bởi vì tư thế nằm mà nhìn càng trông căng tròn vểnh cao, chỉ nghe nàng dịu dàng nói:
"Ninh nhi dù không nguyện ý chàng bị cuốn vào những dòng nước xoáy đó, nhưng nghĩ lại, chàng thân là Thánh môn chi chủ, tự thân trách nhiệm trọng đại, Ninh nhi muốn làm thê tử của chàng, đương nhiên mọi thứ đều phải suy nghĩ cho chàng, nếu chàng muốn tranh thiên hạ, Khương phiệt ta nhất định sẽ hết sức ủng hộ, chàng nếu muốn quét sạch Huyền Môn chính tông, Ninh nhi liền làm ma nữ cạnh chàng, Giang Thanh Huệ làm được, Ninh nhi cũng sẽ làm được."
Doanh Trinh mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai bên thái dương nàng, mơn trớn thùy tai trơn mịn như ngọc, dịu dàng nói:
"Thế nhân đều gọi là ta là thiên hạ đệ nhất đại ma đầu, nhưng ta tự biết trong lòng, mình tuyệt không hề ưa thích sát hại, kẻ đáng chết sẽ chết, kẻ không đáng chết, ta cũng sẽ không tùy tiện giết người, ngàn năm qua, tâm tư tranh đoạt thiên hạ trong Thánh môn chưa hề đoạn tuyệt, nhưng nếu như bọn họ thật sự có được thiên hạ, chẳng lẽ liền sẽ khiến bách tính sinh linh đồ thán?
Sẽ không, trên thực tế vừa vặn tương phản, bọn họ cũng sẽ cố gắng làm cho mình trở thành một đời minh quân, khiến cho thiên hạ thái bình, kỳ thật suy cho cùng, hết thảy đều là sự xung đột của hai loại giáo nghĩa, tức là sự xong đột giữa triết lý 'Nhân' của Huyền Môn và 'Bất nhân' của Thánh môn, về phần bộ lý luận 'Bản dĩ bá vương đạo tạp chi' của Thánh môn ta, ta cảm thấy tịnh không có gì là không ổn,
'Kẻ lấy sức mạnh mà giả là nhân nghĩa, tức là bậc bá, người lấy đạo đức mà thi hành nhân nghĩa, tức là bậc vương', tranh đấu giữa hai đạo bá và vương, cũng chính là tranh đấu giữa Thánh môn ta và Huyền Môn, cũng là sự xung đột giữa hai quan niệm quản lý thiên hạ, bất quá bởi vì quan điểm 'Không chia thân sơ, không phân sang hèn, hết thảy theo luật' của Thánh môn ta trực tiếp động chạm đến lợi ích của đại đa số tập đoàn quý tộc, cho nên trăm ngàn năm qua Huyền Môn vẫn luôn nằm ở thượng phong, càng có một số người trực tiếp chụp mũ 'Ma Môn' cho Thánh môn ta, dẫn tới thiên hạ cùng tru diệt, mâu thuẫn kịch liệt nhất giữa hai nhà cũng bắt nguồn từ đây, tuy ta không mong thật có thể bài trừ Huyền Môn, nhưng nếu có thể giẫm bọn hắn dưới lòng bàn chân, trút giận cho Thánh môn ta, cũng là đáng giá."
Khương Bái Ninh nằm trong ngực hắn nhu thuận gật nhẹ đầu, nhỏ nhẹ nói: "Ninh nhi hiểu rồi, phu xướng phụ tùy, Trinh ca muốn làm gì, Ninh nhi sẽ làm nấy, đúng rồi, đêm nay Ninh nhi sẽ không đi."
"Hửm?" Doanh Trinh còn đang ngây người, đã thấy Khương Bái Ninh xoay người lại, đặt mông ngồi trên người hắn,
Gương mặt xinh đẹp xinh đẹp động lòng người của Khương Bái Ninh nổ lên hai vầng đỏ ửng, sau đó ôm chặt lấy cổ Doanh Trinh, hôn nồng nhiệt,
Trong nhất thời, cả phòng xuân sắc. . .
. . .
Hai ngày sau, Phá Lãng hào cập bến Bạng Tiên cảng, Vinh Khánh Nguyên sai người xuống thuyền mua sắm vật tư, lâu thuyền dừng lại chỗ này một ngày, cũng tiện cho những khách nhân trên thuyền xuống thuyền tản bộ, tiêu trừ một chút khó chịu trên thuyền lắc lư nhiều ngày.
Đám người Doanh Trinh đương nhiên cũng xuống thuyền hít thở không khí, Bạng Tiên cảng là một bến cảng, quy mô của nó lại không thua gì một huyện thành, nhưng nơi này lại không có nhiều cơ cấu nhiều hành chính, phần lớn là một ít cửa hàng bán ra đặc sản bản địa, nghiễm nhiên chính là một phiên chợ quy mô cực lớn không chịu sự quản chế của quan phương.
Thanh Uyển nhìn thấy Khương Bái Ninh mặt như gió xuân ấm áp, trong lòng liền không thoải mái, tức giận lôi kéo lấy Sở Thanh Thanh tách khỏi đám người, đơn độc đi dạo.
Phu phụ Trương Văn Trọng thụ ý Khương Bái Ninh, dẫn theo hài tử một mực đi theo bên người Doanh Trinh, dù cho hài đồng chơi đùa, nhảy nhót tìm kiếm đồ vật mới mẻ khắp nơi, Trương Văn Trọng cũng không có chút nào lo lắng, hắn biết, chỉ cần có vị thanh niên thần này bí và Khương phiệt chủ , một nhà của mình liền tuyệt đối an toàn.
Vẫn là câu nói cũ, phong thái tuyệt thế của Khương Bái Ninh vô luận xuất hiện ở nơi nào, đều như ngọc sáng trong mương, hấp dẫn ánh mắt dò xét của quá nhiều người, thế nhân thường nói hồng nhan họa thủy chính là đạo lý này, nếu không phải Khương Bái Ninh thực lực bản thân quá mức cường hoành, với tư sắc của nàng, thật không biết vận mệnh đời này sẽ thân bất do kỷ đến cỡ nào.
Trên đường gặp mấy đăng đồ tử lớn gan chòng ghẹo, Khương Bái Ninh mười phần hiếm thấy trực tiếp ra tay độc ác một kích đánh chết, khiến đám người xem chung quanh kinh hồn táng đởm.
Doanh Trinh nhìn mấy bộ thi thể nằm trên mặt đất cười nói: "Bình thường Ninh nhi gặp phải những tràng cảnh này không phải chỉ giáo huấn một phen sao? Sao hôm nay lại trực tiếp giết người?"
Khương Bái Ninh thân mật kéo Doanh Trinh cánh tay, ra vẻ hồn nhiên cười nói:
"Về sau Ninh nhi sẽ phải làm thê tử của Ma Hoàng rồi, không phải trước tiên ta cần làm quen với việc làm ma nữ sẽ có tư vị gì sao?"
Doanh Trinh thoải mái cười to,
Phu phụ Trương Văn Trọng cách bọn họ cũng không xa, trùng hợp nghe được Khương Bái Ninh nói câu này,
Đến phiên hai người bọn họ run như cầy sấy.
Khương Bái Ninh khoác tay Doanh Trinh trực tiếp đi đến góc đông bắc bãi đậu Bạng Tiên, một đường vòng vòng vèo vèo, nàng dường như đối với nơi này rất tinh tường, xác định rõ mục tiêu mà gõ cửa một nhà đang đóng chặt,
Mở cửa là một lão đầu nhìn mấy người với ánh mắt hoài nghi, lạnh lùng hỏi: "Làm gì đó?"
Khương Bái Ninh thản nhiên nói: "Vọng xuất Quảng Hán, nguyên tự Khương tân, thiên nhất."
Lão đầu lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng lách mình tránh ra, khom người mời mấy người đi vào.
Đi vào trong nhà, lão đầu quỳ một tiếng xuống trước mặt Khương Bái Ninh, cung kính thưa: "Ti Thủy Ô bái kiến phiệt chủ."
"Đứng lên đi, ta tới đây cũng chỉ là đi ngang qua, thuận đường hỏi thăm một chút gần đây bên trong gia tộc có tin tức gì hay không?"
Khương Bái Ninh đại khái nhìn thoáng qua bài trí trong phòng, phần lớn là một ít giá sách xếp đầy thư tịch, trên xà nhà còn treo mấy cái lồng chim, trong lồng nuôi chính là "Thiên Lý ô" đặc hữu của Khương phiệt nàng,
Ti Thủy Ô vội vàng đứng dậy, đầu tiên là nhiệt tình mời đám người Doanh Trinh ngồi, pha trà nóng, sau đó mới chậm rãi nói:
"Hồi phiệt chủ, Thiên Cơ các Cốc Vũ Kiếm ly kỳ mất tích tại Giang Châu, Từ Thống Cơ tự mình mang theo Thất Kiếm đến gia tộc hỏi tội, về sau bọn hắn không biết từ nơi nào biết được chuyện đó có quan hệ với phiệt chủ, hiện đã rời khỏi Trường Sa, đang tìm kiếm tung tích phiệt chủ khắp nơi."
Khương Bái Ninh nghe xong sầm mặt lại, đương sơ khi giết Cốc Nhu Nhi bên cạnh nàng ngoại trừ Doanh Trinh tịnh không có người thứ hai, Từ lão tam làm thế nào biết được cái chết của đối phương có liên quan với mình? Từ Thống Cơ thân là một trong thất đại kiếm quan của Thiên Cơ các, bản thân thực lực đã cực kì khủng bố, nếu lại tăng thêm Thất Kiếm quấn lấy mình, xác thực sẽ rất khiến người ta đau đầu,
"Lần này Thất Kiếm tới là gồm bảy người nào?"
"Hồi phiệt chủ, Thất Kiếm theo thứ tự là: Kinh Trập kiếm Đường Trảm, Thanh Minh kiếm Trác Tử Ly, Tiểu Mãn kiếm Phong Nguyên Xuân, Hạ Chí kiếm Hạ Tiểu Hà, Lập Thu kiếm Cam Tân Muội, Bạch Lộ kiếm Long Ứng Hải, Tiểu Tuyết kiếm Tần Thanh, "
Khương Bái Ninh cau mày hỏi: "Đường Trảm và Tần Thanh cũng tới?"
Ti Thủy Ô lặng lẽ gật đầu,
Theo sự phân phó của Doanh Trinh, Thủy Tụ trở về Giang Nam đạo, chuyên trách nhìn chằm chằm vào Lý Nguyên Anh cho Doanh Trinh.
Phá Lãng hào tiếp tục xuất phát, trạm tiếp theo sẽ là Bạng Tiên cảng để tiếp tế tạm thời.
Đêm hôm ấy, Doanh Trinh mới vừa tiến vào trạng thái tu hành, Khương Bái Ninh liền tới, đóng cửa phòng lại, trực tiếp đến giường cạnh Doanh Trinh cởi giày khẽ ngồi lên,
Thấy cặp chân trần của đối phương phản chiếu dưới ánh trăng linh lung như bạch ngọc, Doanh Trinh không kiềm được mà vuốt nhẹ lên,
"Nhột ~ "
Khương Bái Ninh nũng nịu một tiếng, gối lên hai đầu gối Doanh Trinh, bờ mông tròn trịa bởi vì tư thế nằm mà nhìn càng trông căng tròn vểnh cao, chỉ nghe nàng dịu dàng nói:
"Ninh nhi dù không nguyện ý chàng bị cuốn vào những dòng nước xoáy đó, nhưng nghĩ lại, chàng thân là Thánh môn chi chủ, tự thân trách nhiệm trọng đại, Ninh nhi muốn làm thê tử của chàng, đương nhiên mọi thứ đều phải suy nghĩ cho chàng, nếu chàng muốn tranh thiên hạ, Khương phiệt ta nhất định sẽ hết sức ủng hộ, chàng nếu muốn quét sạch Huyền Môn chính tông, Ninh nhi liền làm ma nữ cạnh chàng, Giang Thanh Huệ làm được, Ninh nhi cũng sẽ làm được."
Doanh Trinh mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve tóc mai bên thái dương nàng, mơn trớn thùy tai trơn mịn như ngọc, dịu dàng nói:
"Thế nhân đều gọi là ta là thiên hạ đệ nhất đại ma đầu, nhưng ta tự biết trong lòng, mình tuyệt không hề ưa thích sát hại, kẻ đáng chết sẽ chết, kẻ không đáng chết, ta cũng sẽ không tùy tiện giết người, ngàn năm qua, tâm tư tranh đoạt thiên hạ trong Thánh môn chưa hề đoạn tuyệt, nhưng nếu như bọn họ thật sự có được thiên hạ, chẳng lẽ liền sẽ khiến bách tính sinh linh đồ thán?
Sẽ không, trên thực tế vừa vặn tương phản, bọn họ cũng sẽ cố gắng làm cho mình trở thành một đời minh quân, khiến cho thiên hạ thái bình, kỳ thật suy cho cùng, hết thảy đều là sự xung đột của hai loại giáo nghĩa, tức là sự xong đột giữa triết lý 'Nhân' của Huyền Môn và 'Bất nhân' của Thánh môn, về phần bộ lý luận 'Bản dĩ bá vương đạo tạp chi' của Thánh môn ta, ta cảm thấy tịnh không có gì là không ổn,
'Kẻ lấy sức mạnh mà giả là nhân nghĩa, tức là bậc bá, người lấy đạo đức mà thi hành nhân nghĩa, tức là bậc vương', tranh đấu giữa hai đạo bá và vương, cũng chính là tranh đấu giữa Thánh môn ta và Huyền Môn, cũng là sự xung đột giữa hai quan niệm quản lý thiên hạ, bất quá bởi vì quan điểm 'Không chia thân sơ, không phân sang hèn, hết thảy theo luật' của Thánh môn ta trực tiếp động chạm đến lợi ích của đại đa số tập đoàn quý tộc, cho nên trăm ngàn năm qua Huyền Môn vẫn luôn nằm ở thượng phong, càng có một số người trực tiếp chụp mũ 'Ma Môn' cho Thánh môn ta, dẫn tới thiên hạ cùng tru diệt, mâu thuẫn kịch liệt nhất giữa hai nhà cũng bắt nguồn từ đây, tuy ta không mong thật có thể bài trừ Huyền Môn, nhưng nếu có thể giẫm bọn hắn dưới lòng bàn chân, trút giận cho Thánh môn ta, cũng là đáng giá."
Khương Bái Ninh nằm trong ngực hắn nhu thuận gật nhẹ đầu, nhỏ nhẹ nói: "Ninh nhi hiểu rồi, phu xướng phụ tùy, Trinh ca muốn làm gì, Ninh nhi sẽ làm nấy, đúng rồi, đêm nay Ninh nhi sẽ không đi."
"Hửm?" Doanh Trinh còn đang ngây người, đã thấy Khương Bái Ninh xoay người lại, đặt mông ngồi trên người hắn,
Gương mặt xinh đẹp xinh đẹp động lòng người của Khương Bái Ninh nổ lên hai vầng đỏ ửng, sau đó ôm chặt lấy cổ Doanh Trinh, hôn nồng nhiệt,
Trong nhất thời, cả phòng xuân sắc. . .
. . .
Hai ngày sau, Phá Lãng hào cập bến Bạng Tiên cảng, Vinh Khánh Nguyên sai người xuống thuyền mua sắm vật tư, lâu thuyền dừng lại chỗ này một ngày, cũng tiện cho những khách nhân trên thuyền xuống thuyền tản bộ, tiêu trừ một chút khó chịu trên thuyền lắc lư nhiều ngày.
Đám người Doanh Trinh đương nhiên cũng xuống thuyền hít thở không khí, Bạng Tiên cảng là một bến cảng, quy mô của nó lại không thua gì một huyện thành, nhưng nơi này lại không có nhiều cơ cấu nhiều hành chính, phần lớn là một ít cửa hàng bán ra đặc sản bản địa, nghiễm nhiên chính là một phiên chợ quy mô cực lớn không chịu sự quản chế của quan phương.
Thanh Uyển nhìn thấy Khương Bái Ninh mặt như gió xuân ấm áp, trong lòng liền không thoải mái, tức giận lôi kéo lấy Sở Thanh Thanh tách khỏi đám người, đơn độc đi dạo.
Phu phụ Trương Văn Trọng thụ ý Khương Bái Ninh, dẫn theo hài tử một mực đi theo bên người Doanh Trinh, dù cho hài đồng chơi đùa, nhảy nhót tìm kiếm đồ vật mới mẻ khắp nơi, Trương Văn Trọng cũng không có chút nào lo lắng, hắn biết, chỉ cần có vị thanh niên thần này bí và Khương phiệt chủ , một nhà của mình liền tuyệt đối an toàn.
Vẫn là câu nói cũ, phong thái tuyệt thế của Khương Bái Ninh vô luận xuất hiện ở nơi nào, đều như ngọc sáng trong mương, hấp dẫn ánh mắt dò xét của quá nhiều người, thế nhân thường nói hồng nhan họa thủy chính là đạo lý này, nếu không phải Khương Bái Ninh thực lực bản thân quá mức cường hoành, với tư sắc của nàng, thật không biết vận mệnh đời này sẽ thân bất do kỷ đến cỡ nào.
Trên đường gặp mấy đăng đồ tử lớn gan chòng ghẹo, Khương Bái Ninh mười phần hiếm thấy trực tiếp ra tay độc ác một kích đánh chết, khiến đám người xem chung quanh kinh hồn táng đởm.
Doanh Trinh nhìn mấy bộ thi thể nằm trên mặt đất cười nói: "Bình thường Ninh nhi gặp phải những tràng cảnh này không phải chỉ giáo huấn một phen sao? Sao hôm nay lại trực tiếp giết người?"
Khương Bái Ninh thân mật kéo Doanh Trinh cánh tay, ra vẻ hồn nhiên cười nói:
"Về sau Ninh nhi sẽ phải làm thê tử của Ma Hoàng rồi, không phải trước tiên ta cần làm quen với việc làm ma nữ sẽ có tư vị gì sao?"
Doanh Trinh thoải mái cười to,
Phu phụ Trương Văn Trọng cách bọn họ cũng không xa, trùng hợp nghe được Khương Bái Ninh nói câu này,
Đến phiên hai người bọn họ run như cầy sấy.
Khương Bái Ninh khoác tay Doanh Trinh trực tiếp đi đến góc đông bắc bãi đậu Bạng Tiên, một đường vòng vòng vèo vèo, nàng dường như đối với nơi này rất tinh tường, xác định rõ mục tiêu mà gõ cửa một nhà đang đóng chặt,
Mở cửa là một lão đầu nhìn mấy người với ánh mắt hoài nghi, lạnh lùng hỏi: "Làm gì đó?"
Khương Bái Ninh thản nhiên nói: "Vọng xuất Quảng Hán, nguyên tự Khương tân, thiên nhất."
Lão đầu lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng lách mình tránh ra, khom người mời mấy người đi vào.
Đi vào trong nhà, lão đầu quỳ một tiếng xuống trước mặt Khương Bái Ninh, cung kính thưa: "Ti Thủy Ô bái kiến phiệt chủ."
"Đứng lên đi, ta tới đây cũng chỉ là đi ngang qua, thuận đường hỏi thăm một chút gần đây bên trong gia tộc có tin tức gì hay không?"
Khương Bái Ninh đại khái nhìn thoáng qua bài trí trong phòng, phần lớn là một ít giá sách xếp đầy thư tịch, trên xà nhà còn treo mấy cái lồng chim, trong lồng nuôi chính là "Thiên Lý ô" đặc hữu của Khương phiệt nàng,
Ti Thủy Ô vội vàng đứng dậy, đầu tiên là nhiệt tình mời đám người Doanh Trinh ngồi, pha trà nóng, sau đó mới chậm rãi nói:
"Hồi phiệt chủ, Thiên Cơ các Cốc Vũ Kiếm ly kỳ mất tích tại Giang Châu, Từ Thống Cơ tự mình mang theo Thất Kiếm đến gia tộc hỏi tội, về sau bọn hắn không biết từ nơi nào biết được chuyện đó có quan hệ với phiệt chủ, hiện đã rời khỏi Trường Sa, đang tìm kiếm tung tích phiệt chủ khắp nơi."
Khương Bái Ninh nghe xong sầm mặt lại, đương sơ khi giết Cốc Nhu Nhi bên cạnh nàng ngoại trừ Doanh Trinh tịnh không có người thứ hai, Từ lão tam làm thế nào biết được cái chết của đối phương có liên quan với mình? Từ Thống Cơ thân là một trong thất đại kiếm quan của Thiên Cơ các, bản thân thực lực đã cực kì khủng bố, nếu lại tăng thêm Thất Kiếm quấn lấy mình, xác thực sẽ rất khiến người ta đau đầu,
"Lần này Thất Kiếm tới là gồm bảy người nào?"
"Hồi phiệt chủ, Thất Kiếm theo thứ tự là: Kinh Trập kiếm Đường Trảm, Thanh Minh kiếm Trác Tử Ly, Tiểu Mãn kiếm Phong Nguyên Xuân, Hạ Chí kiếm Hạ Tiểu Hà, Lập Thu kiếm Cam Tân Muội, Bạch Lộ kiếm Long Ứng Hải, Tiểu Tuyết kiếm Tần Thanh, "
Khương Bái Ninh cau mày hỏi: "Đường Trảm và Tần Thanh cũng tới?"
Ti Thủy Ô lặng lẽ gật đầu,