Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 149 : Hắn là của ta

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Giờ Tý,
Vinh Phượng Đường sớm có thông báo, lệnh cho quản sự Vinh Khánh Nguyên và hộ pháp Khúc Đại Đồng dẫn một đám hảo thủ trên thuyền, canh giữ bên ngoài cửa khoang có khách nhân ở, để bảo đảm an toàn, thứ nhất là bảo vệ người, thứ hai là bảo vệ thuyền. Cũng khó trách Vinh phiệt sinh ý trải rộng khắp thiên hạ mà vẫn có thể làm được thuận buồm xuôi gió, chỉ riêng một phần thành tín này đã đúc nên bảng vàng cho Vinh phiệt.
Thanh Uyển ở trong phòng, phụ trách thủ hộ một nhà Trương Văn Trọng, hai đứa trẻ con tựa hồ cũng từ nét mặt của phụ mẫu chúng nó phát giác được cảm giác nguy cơ báo hiệu mưa gió sắp đến, bèn im lặng trốn ở trên giường.
Phá Lãng hào dỡ xuống buồm lớn, tốc độ chậm dần, trên thuyền đèn đuốc sáng choang,
Trăng sao sáng tỏ, đêm nay gió lặng,
Vinh Phượng Đường và Khương Bái Ninh đứng ở tầng một boong thuyền, chỉ không thấy bóng dáng Doanh Trinh.
"Ô ~~~~~ "
Một tiếng sói tru kéo dài từ trong rừng rậm bên bờ sông truyền ra, trong đêm tối yên tĩnh càng trở nên chói tai,
Tiếp đến, một người một sói từ trong rừng cây đi ra, dừng lại trên bãi đất trống bên bờ sông, thiếu nữ áo trắng như tuyết, dưới ánh trăng trông tựa tiên tử, chỉ thấy nàng nâng váy, chậm rãi cúi người, ngọc thủ thon dài thò vào trong nước thăm dò, sau một khắc, nhiệt độ mặt nước chợt hạ, từng tia từng tia khói lạnh buốt mắt trần có thể thấy được bay lên, đương khi nàng rút tay phải ra khỏi mặt nước, trong tay đã thêm một thanh hàn băng trường kiếm toàn thân óng ánh.
Ngay vào lúc này, một đợt thủy triều vỗ nhẹ bên bờ, lấn sâu hơn ba thước so với vạch nước ban đầu, Tần Thanh lại lấy nước mười trượng chung quanh, hóa ra một kiếm hàn băng.
Vinh Phượng Đường đứng trên boong thuyền từ xa trông thấy một màn này, thất thanh cười nói:
"Thấy không, Thiên Cơ các đặc biệt lắm mấy trò dọa người này, nói cho cùng chẳng qua là một thanh linh kiếm do nước hóa thành băng tinh, bọc thêm linh khí tự thân mà thôi, "
Khương Bái Ninh ở bên cạnh cười nhạt một tiếng: "Có đôi khi đồ chơi dọa người so với những thứ đồ thật còn hữu dụng hơn nhiều, "
"Ha ha, có lý, bất quá tiểu cô nương này cũng xác thực khiến người ta rất bất ngờ, mới vào Thái Hư cảnh lại chỉ kém Từ lão tam một chút, không tệ không tệ."
Khương Bái Ninh cau mày nói: "Trong Nhị thập tứ kiếm nha đầu này xếp hạng ba, thêm vào tuổi tác lại nhỏ, tương lai thành tựu không thể đoán trước, nếu như đêm nay không cẩn thận lỡ tay giết mất, mi nói Diệp lão đầu dưới cơn tức giận liệu có sẽ xuất quan tìm ta đòi nợ hay không?"
Vinh Phượng Đường ôm bụng cười lớn: "Không sao không sao, nhân tình của mi ở ngay đây, chưa bế quan chữa thương xong, Diệp lão quái tuyệt đối sẽ không tìm mi quấy rầy."
Trên bờ sông, con cự lang tên Bạch Linh nọ quay đầu lủi vào trong rừng cây biến mất không còn tăm hơi, Tần Thanh mang theo hàn băng trường kiếm đạp sông mà đến, nơi bàn chân đạp lên, nước chảy hóa băng.
Một tiếng ưng hót phá vỡ bầu trời đêm, trên bầu trời, một đạo hắc ảnh to lớn cực tốc bay tới, trên lưng chim ưng đứng thẳng một người, thân cao bảy thước, cơ bắp bạo tạc căng kín hoàng y, đầu beo mắt tròn, vẻ mặt hung thần ác sát, trên lưng một thanh kiếm bản rộng năm thước đen như mực, chính là Tiểu Mãn kiếm Phong Nguyên Xuân thiện về dùng sức.
Trên mặt sông chẳng biết lúc nào mênh mang lá rụng lả tả, Lập Thu kiếm Cam Tân Muội nay đã làm vợ người chân đạp lá rơi nhẹ nhàng mà đến, thân đã là mẫu thân hai đứa trẻ, song vẫn duy trì được đường cong mềm mại như khi còn chưa xuất giá, một cặp mày xếch, biểu hiện người này tính tình không tốt, phụ xướng phu tùy, Bạch Lộ Kiếm Long Ứng Hải tướng mạo tầm thường mà lại ôn tồn như nước theo sát phía sau.
Thanh Minh kiếm Trác Tử Ly một thân ăn mặc nho sinh, dưới cằm để chòm râu ngắn, khuôn mặt gầy gò, mười lăm tuổi đã bầu bạn cạnh Đao Hoàng Diệp Huyền làm thư đồng đọc sách, đã làm được ba mươi năm, nay hai bên tóc mai sương trắng, tuổi đã bốn mươi, lưng buộc một kiếm tên là 【 Mục Không 】, chính là thanh kiếm Diệp Huyền sử dụng năm mười sáu tuổi.
Hạ Tiểu Hà xanh xao vàng vọt, người yếu nhiều bệnh, lúc tuổi còn trẻ sơ nhập giang hồ liền xông ra thành tựu lớn lao, đứng mười vị trí đầu Lãng Đào bảng, bất đắc dĩ gặp phải Ma giáo Liệt Uy đường Vũ Văn hiển, bị một chỉ phá khí hải, tu vi mất sạch, sau được Diệp Huyền tự mình chữa thương, đổ vào đại lượng linh dược, tu vi mới chậm rãi khôi phục, nhưng cũng không khôi phục lại được phong thái năm đó, chỉ thấy nàng không ngừng che miệng ho khan, chậm rãi gỡ hộp kiếm sau lưng xuống, khoanh chân ngồi trên bờ, ngón trỏ gảy nhẹ, hộp kiếm tự mở, bên trong cất giấu hai mươi bốn thanh kiếm ba tấc, kiếm quang lấp lóe,
Dẫn đầu đạp chân lên boong thuyền, chính là Kinh Trập kiếm Đường Trảm đứng đầu Thất Kiếm lần này, hai mươi tám tuổi dòm ngó Thái Hư cảnh, bởi vì hai tay như một, linh hoạt dị thường, trái đao phải kiếm đều xuất từ Đao Hoàng tự mình chỉ điểm, từng bởi một câu "Đời này không còn khả năng tiến vào Vô Vi cảnh" của Diệp Huyền mà dốc sức đọc hết đao phổ kiếm điển trong các.
Lúc này, năm người còn lại lần lượt lên thuyền, mỗi người đứng một chỗ, Thất Kiếm đến đúng thời gian,
Đã đến bắt người, đương nhiên hỏi tội,
Từ Thống Cơ chưa đến, Đường Trảm là thủ lĩnh Thất kiếm mở miệng nói trước:
"Khương phiệt chủ, Đường mỗ biết ngươi sẽ không ngoan ngoãn theo ta về các hỏi tội, cho nên ta liền ở đây thay mặt Các chủ lão nhân gia người hỏi ngươi một câu, Nhu nhi có phải là do ngươi giết?"
Khương Bái Ninh đôi mắt như cắt nước nhàn nhạt nhìn lướt qua sáu người, môi khẽ nhếch, vẻ khinh miệt viết rõ trên gương mặt,
"Không sai, là ta giết."
"Rất tốt! Khương phiệt chủ người sảng khoái nói chuyện sảng khoái, cũng bớt cho chúng ta không ít phiền phức, " Thanh Minh kiếm Trác Tử Ly đứng trên thanh rào chắn trầm giọng nói.
Cũng ngay lúc này, trong không khí nổi lên sát cơ mãnh liệt, mấy người còn lại quanh thân linh khí lưu chuyển, nín thở ngưng thần, chậm rãi chờ thời cơ xuất thủ,
Đường Trảm thấy đối phương thống khoái thừa nhận, cũng là nhíu mày, kỳ thật trong lòng của hắn rất hy vọng Cốc Vũ kiếm không phải chết bởi tay đối phương, dù sao kinh qua trận chiến Hán giang, Trường Sa phủ sớm có lời đồn, trong một đêm Khương Bái Ninh khởi tử hoàn sinh tiến vào Lục Địa Thần Tiên cảnh, cũng bởi vì đối phương quá mức khó giải quyết, trong các mới lệnh cho Từ kiếm quan mang Thất kiếm bọn hắn đồng thời xuất thủ, không biết đã bao nhiêu năm, Thiên Cơ các cũng chưa từng có trận chiến như vầy.
Đường Trảm ngược lại nhìn về phía Vinh Phượng Đường:
"Vinh lão bản thì sao? Ngươi là muốn làm người ngoài cuộc? Hay là nhúng tay vào chuyện này."
Vinh Phượng Đường sờ mấy cọng râu ít đến thương cảm trên cằm, nhịn không được nói:
"Nếu là đến đánh nhau, thì chớ nói nhảm nhiều như vậy, "
"Họ Vinh kia, "
Từ lúc lên thuyền thiếu nữ Tần Thanh liền vẫn luôn nhìn chung quanh, lúc này chợt đưa tay chỉ vào Vinh Phượng Đường hỏi:
"Tiểu tử tối hôm qua ở cùng với ngươi đâu? Ngươi kêu hắn ra, bản cô nương đã nói sẽ tự mình tiễn hắn lên đường thì sẽ không để hắn chết trong tay người khác."
Vinh Phượng Đường xòe hai tay ra: "Nha đầu ngươi làm vậy là làm khó ta rồi, ta thật sự không sai khiến được người ta."
Lời vừa dứt, Vinh Phượng Đường liền tung người phóng thẳng đến Tần Thanh, dẫn đầu gây khó dễ, Du Long Thập Bát Chưởng danh chấn thiên hạ, chưởng có thể khuất phục cả rồng.
"Nha đầu đến a, tối hôm qua không phải ngươi nói hai ta đối đầu sao? Ngươi xem cổ ta cũng đã rửa sạch rồi."
Tần Thanh thấy đối phương động thủ trước, thần sắc hưng phấn, trong mắt thần quang lấp lóe, cổ tay rung lên, kiếm khí lạnh buốt thấu kiếm mà phát, khí cơ quanh người cuồn cuộn, kiếm đâm thẳng tới, miệng vẫn không quên nhắc nhở người khác một tiếng:
"Mấy người đừng nhúng tay, hắn là của ta."
Đường Trảm thấy nàng vậy mà đơn độc đối đầu Vinh Phượng Đường, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, ai biểu vị tiểu sư muội này của mình sư phụ được sủng ái nhất, bình thường trong các ngang ngược không ai dám trêu chọc, nếu như mấy người mình thật nhúng tay, vô luận thắng hay bại, sau này đều khó thoát được tiểu sư muội oán hận trả thù,
Thế nhưng... đây chính là Vinh Phượng Đường a, muội tưởng danh hiệu Thiên hạ đệ cửu đó là gọi chơi à?
Mấy người còn lại thấy thế cũng không thể làm gì, Đường Trảm tự nghĩ Vinh Phượng Đường một đời kiêu hùng, giữa đôi bên lại không có thâm cừu đại hận gì, chính là nể mặt Các chủ, hẳn sẽ không làm bị thương Thanh nhi, bất quá hắn vẫn không yên lòng, đưa ra một ánh mắt, phu phụ Cam Tân Muội lập tức hiểu ý, lướt ngang sang một bên, áp trận cho Tần Thanh.
Thanh âm Vinh Phượng Đường từ trên truyền xuống: "Khương nha đầu, kiềm chế chút nha, đừng phá hỏng thuyền của lão tử."