Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 34 : Giáo chủ tha mạng

Ngày đăng: 20:02 27/05/20

Sở Thanh Thanh một thân một mình hành tẩu giang hồ nhiều năm, nhãn lực đương nhiên cũng coi như cao minh, tạm chưa nói có thể hay không xác định vị đứng sau lừng này đến cùng có phải Ma Hoàng Doanh Trinh hay không, chỉ nói thiếu niên lưng đeo hồ lô bên bờ, cũng đã có thể khẳng định chính là Thôn Tửu Đồng Tử không thể nghi ngờ.
Trên đời này to lớn hồ lô như thế, chính gốc một nhà, không có chi nhánh, buồn cười tên Từ Bách lại còn cho rằng đó là diễn viên mình mời tới, vô tri đáng sợ xiết bao.
Sở Thanh Thanh nơm nớp lo sợ cúi đầu xoay người lại, cứ như vậy lại quỳ xuống lần nữa, cũng không còn dám nhìn thẳng Doanh Trinh, theo lời đồn thế gian liên quan tới Ma Hoàng này, nếu như lúc này chọn lựa chạy trốn, sẽ chỉ chết càng nhanh,
Lúc này nàng sâu sắc nhận thức được rằng, trước thực lực tuyệt đối, năm chữ chân ngôn bảo mệnh cho mình, sẽ hoàn toàn mất hết hiệu lực.
Với Nhiếp Vô Cụ mà nói, hắn có nhận lầm ai, cũng quyết sẽ không nhận lầm sư huynh của mình,
Vốn hắn cho rằng bây giờ Minh giáo tan tác chim muông, lại bị người khắp thiên hạ tự khoe là chính đạo vây công, đã không còn hi vọng phục hưng,
Nhưng hôm nay chợt thấy giáo chủ mình vẫn bình yên, cảm giác hưng phấn lộ rõ trên mặt.
Chỉ thấy hắn đem hồ lô trên lưng cởi xuống, đưa tay thả xuống nước, thân hình nhảy lên, cứ như vậy giẫm lên hồ lô, lấy tốc độ khủng khiếp cực kỳ lướt về phía Doanh Trinh, sau lưng hắn mặt sông như thể bị xẻ thành một vết nứt.
Một màn này người bên trên lâu thuyền nhìn thấy mà trợn mắt hốc mồm,
Từ Bách tự nhận chiêu này mình là xa xa làm không được, Nhất Vĩ Độ Giang vốn đại biểu cho một loại cảnh giới cực cao của khinh công,
Công pháp khinh thân cao thấp thường thường cũng không phải là dùng chữ "Nhanh" làm kết luận, mà là dưới sự kết hợp xảo diệu sức mạnh của các bộ phận trên thân thể, khiêu chiến cực hạn thân thể con người.
Chỉ dựa vào chiêu thức giẫm lên hồ lô ngược dòng vượt ngang mặt sông, đẳng cấp của người đến, tuyệt đối không phải người mà Từ Bách hắn có thể trêu chọc nổi.
Ánh mắt của hắn không khỏi rơi xuống vị thanh niên mặc áo đen trên chiếc thuyền nhỏ kia,
Lúc này lại nhìn, đối phương lỗi lạc mà đứng, tự thân một luồng khí thế bất phàm tựa như vực sâu núi cao, hình dạng nho nhã, thấy thế nào cũng sẽ không cùng Ma Hoàng dính lên,
'Chẳng lẽ họ Sở lần này thật không có diễn kịch? Nàng lúc nào gia nhập ma giáo?'
Sau lưng lão giả tiến lên bên cạnh hắn thì thầm vài câu: "Lục gia, tình huống có chút không ổn, làm sao bây giờ?"
Từ Bách trong lòng cũng rất hoảng,
Hắn vững tin, thân ở giang hồ phiêu bạt, tuyệt không thể bị chém, chịu hai đao ba bốn đao, chịu không nổi đao thứ năm.
Lúc này hắn chợt nhớ tới mới vừa vào sư môn lúc sư phó đối với hắn ân cần dạy bảo: "Chỉ có còn sống, mới có thể mạnh lên, "
Ý niệm tới đây, Từ Bách nghiêng đầu nhỏ giọng căn dặn:
"Nhanh quay đầu."
Lúc này, Thôn Tửu Đồng Tử Nhiếp Vô Cụ đã lướt đến chỗ thuyền nhỏ của Doanh Trinh, nhẹ nhàng nhảy lên mạn thuyền về sau, tiện tay vẫy một cái, hồ lô lớn liền như có linh tính nhảy về trên tay của hắn.
Nghe thấy tiếng xích sắt nhổ neo rầm rầm, Thôn Tửu Đồng Tử lạnh lùng liếc sang, đưa tay chỉ về phía vị nam tử áo trắng đã không còn vẻ tiêu sái bên trên lâu thuyền nọ,
"Tên kia? Ta để ngươi đi rồi sao?"
Từ Bách cũng không để ý tới, mà là tiếp tục thúc giục thủ hạ nhổ neo mở mái chèo,
Nhiếp Vô Cụ lập tức nhíu mày, vung tay đem hồ lô lớn đặt trên vai, miệng hồ lô đối diện lâu thuyền,
"Đừng nhúc nhích! Động đậy sẽ phóng hỏa!"
"Ngừng ngừng ngừng, "
Từ Bách vội vàng hô ngừng, mồ hôi lạnh trên trán không tự giác chảy xuống, chỉ thấy phía dưới thiếu niên trên vai hồ lô lớn giờ phút này vậy mà trở nên toàn thân đỏ chót, ở trong màn đêm hết sức rõ ràng, mưa phùn rơi vào phía trên phát ra "Xèo xèo" tiếng vang, miệng hồ lô chĩa về phía hắn còn thỉnh thoảng có ngọn lửa phun ra,
'Trời đánh Sở Thanh Thanh, mẹ nó vậy mà dẫn tới cái tên hung ác như vậy, '
Từ Bách chợt nhớ đến một câu:
"Thiên hương dịch, tiên nhân tửu, hoàn bất cú thôn tửu hát lưỡng khẩu, Kim hồ lô, ngân hồ lô, bất như đồng tử đích hỏa hồ lô"
(Nước trên trời, rượu của tiên, còn chưa bằng uống hai ngụm rượu, Hồ lô vàng, hồ lô bạc, không bì được hồ lô lửa của đồng tử)
Đây là trên giang hồ đối với Thôn Tửu Đồng Tử đánh giá,
Cái neo sắt đã kéo lên khỏi mặt sông một trượng, bất đắc dĩ lại một lần nữa bị thả xuống,
Từ Bách rõ ràng, lửa trong hồ lô đó của Thôn Tửu Đồng Tử cũng không phải là đùa,
Thấy đối phương rốt cuộc thành thật, Nhiếp Vô Cụ lúc này mới thu hồi hồ lô, cung cung kính kính hướng Doanh Trinh hành lễ,
"Sư huynh a, ta cứ tưởng ngươi đã chết rồi."
Doanh Trinh thấy thiếu niên này tính cách thoải mái không bị trói buộc, nhìn thấy mình xong nụ cười trên mặt lại là vô cùng chân thành, đã gọi mình là sư huynh, vậy đây thực sự là người một nhà không thoát đi đâu được,
Mấu chốt đối phương còn tự giới thiệu, giảm bớt mình rất nhiều phiền não.
"Ngươi tới nơi này làm gì?" Doanh Trinh từ tốn nói.
Nhiếp Vô Cụ cười ha ha một tiếng, "Không dối gạt sư huynh, qua hai tháng nữa sẽ là Tiểu Bảo lễ đầy tuổi, thế nhưng là đứa nhỏ này đã sắp một tuổi mà vẫn chưa mở Linh Xu, thật là khiến người ta sầu não."
'Tiểu Bảo là ai? Một tuổi? Mở Linh Xu?'
Doanh Trinh cố gắng tiêu hóa lấy những tin tức này,
Không biết Nhạc Bá Đào nghe câu nói này sau sẽ có cảm tưởng thế nào?
"Nói như vậy, ngươi cũng là đi Đồng Dương phủ tìm món đồ kia?"
Nhiếp Vô Cụ sững sờ, lập tức vui vẻ ra mặt,
"Bảo sao nói sư huynh toàn trí toàn năng, Vô Cụ chỉ nói Tiểu Bảo còn chưa mở Linh Xu, sư huynh lập tức liền có thể đoán được ta muốn làm gì, Vô Cụ không phục không được a."
Doanh Trinh nội tâm mỉm cười, hắn cũng là người bình thường, mình sư đệ vuốt đuôi ngựa, mừng thầm một chút không quá đáng a?
"Tiểu Bảo hiện tại thế nào?"
"Sư huynh yên tâm, rất tốt, đại tỷ tự mình mang theo trên người, chỉ riêng nhũ mẫu liền đã mời hơn hai mươi người, tiểu tử đó đúng là ăn khỏe thật."
Doanh Trinh cảm thấy trướt mắt tựa hồ lại lần nữa trở lại Phi Lai Thạch đêm đó, cái gì cũng phải đi đoán, 'Tiểu Bảo này đến cùng là ai? Tại sao là đại tỷ mang theo? Thật là loạn...'
"Ừm ~ vậy thì tốt rồi."
Nhiếp Vô Cụ thấy lúc mình nhắc đến đại tỷ, sư huynh trên mặt cũng đầy vẻ vui mừng, thế là cả gan nói ra:
"Sư huynh, hi vọng ngài đừng trách cứ đại tỷ, nếu không phải đại tỷ vẫn canh giữ ở Quang Minh đỉnh, Minh giáo ta cũng xem như triệt để không còn. Ai..."
"Ta rõ rồi, khó cho nàng."
Nhiếp Vô Cụ bỗng nhiên nghe được Doanh Trinh nói như vậy, trên mặt cứng lại, sau đó thần tình kích động kém chút đều chảy nước mắt,
"Sư huynh ngài có thể trải nghiệm nỗi khó xử của đại tỷ, thật... thật tốt quá rồi, "
Doanh Trinh không nói gì, trong mơ hồ hắn cảm thấy, vị đại tỷ này và mình quan hệ trong đó cũng không xấu, thậm chí, xu hướng là thân mật.
Nhiếp Vô Cụ cảm khái một phen, lại nói tiếp,
"Đúng rồi sư huynh, ngươi dự định lúc nào sẽ thu thập đám phản cốt của tám đường khẩu khác?"
Doanh Trinh nghĩ nghĩ, khoan thai đáp: "Phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân, đây là đại thế, nếu đã tách ra, cũng không phải là trong thời gian ngắn có thể quay về một chỗ, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, không phải cứ giết chóc là có thể giải quyết được."
Nhiếp Vô Cụ lại kích động, "Sư huynh nói rất đúng, kỳ thật rất nhiều người đều tội không đáng chết, người có thể nghĩ như vậy thật sự quá tốt rồi."
Doanh Trinh cười nhạt một tiếng, hắn rất rõ ràng, giết người cũng không thể giải quyết vấn đề.
Quỳ trên mặt đất Sở Thanh Thanh là càng nghe càng kinh hãi, nàng đương nhiên biết Thôn Tửu Đồng Tử trong miệng đại tỷ là ai, cũng biết Tiểu Bảo là ai,
Thanh niên này thật chính là Ma Hoàng? Hắn... Hắn không phải chết sao?
'Trời ạ, ta chỉ có trộm một thanh kiếm, tại sao lại để ta đụng vào vị tuyệt đại hung nhân này?'
Dưới nỗi sợ hãi vô ngần, nàng không tự chủ được khóc thút thít, nước mắt tí tách rơi xuống sàn thuyền,
"Giáo chủ tha mạng, giáo chủ tha mạng a, ta thật không biết là ngài a, "
Nghe được Sở Thanh Thanh cầu xin tha thứ, Nhiếp Vô Cụ sững sờ,
"Sư huynh, nàng là ai? Có cần Vô Cụ đem nàng đốt không?"
Sở Thanh Thanh nghe vậy toàn thân run rẩy,
Doanh Trinh khoát tay chặn lại,
"Không cần, để nàng quỳ là được, "
Thật vất vả gặp được thủ hạ, Doanh Trinh cảm thấy hẳn là giữ ở bên người mới đúng,
"Ngươi đến chèo thuyền, đi Đồng Dương phủ."
"Được!"
Nhiếp Vô Cụ hào hứng đáp một tiếng, lại chỉ lên lâu thuyền, "Đúng rồi sư huynh, vậy những người này làm sao bây giờ? Có cần Vô Cụ đem bọn chúng đốt sạch không?"
Sao hễ động một chút lại muốn phóng hỏa vậy?
"Không cần, để bọn chúng đi thôi, " Doanh Trinh liếc nhìn Sở Thanh Thanh, đoạn quay người trở vào trong khoang thuyền.
'Sư huynh dường như đã thay đổi...' mang theo nghi hoặc, Nhiếp Vô Cụ hướng lên trên lâu thuyền hô:
"Còn không mau cút đi!"
Từ Bách như được đại xá, nào dám do dự, vội vàng chỉ huy thủ hạ vung chèo, lách qua thuyền nhỏ một dòng xuôi nam, chỉ chốc lát liền không còn cái bóng.
...
Từng hạt mưa phùn đem toàn thân Sở Thanh Thanh thấm cho ướt đẫm, lờ mờ có thể thấy được tấm lưng ngọc mịn màng cùng bờ mông cong vút hoàn mỹ thân thể dưới lớp quần áo dính sát người. Nàng lặng thầm cầu nguyện, cầu mong sao ngày mai mình có thể nhìn thấy được ánh mặt trời...