Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 50 : Thượng binh phạt mưu
Ngày đăng: 20:03 27/05/20
Doanh Trinh nghĩ nghĩ, trừ thời điểm ban đầu ở Phi Lai Thạch, đám người kia cho là mình sắp chết mở miệng một tiếng là Doanh Trinh cẩu tặc kêu đến nửa ngày, từ đó về sau liền không có người nào dám gọi thẳng tên mình,
Trước mắt nữ nhân này cùng mình từng có loại tiếp xúc nào, nhưng hôm nay hoàn toàn nhìn không ra đối phương có chút oán hận, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Mà lại trong lồng ngực của mình ngân phiếu đều là đối phương bảo quản, chẳng lẽ những cái bạc kia nguyên bản là của nàng?
"Tưởng cô nương. . ."
"Tưởng cô nương gì? Chàng trước kia đều gọi ta San nhi, " Tưởng San đôi mi thanh tú cau nhẹ, trên ngọc dung hiện ra một vòng nhàn nhạt oán trách,
"Không đúng, ngươi không phải Doanh Trinh, "
Doanh Trinh trong lòng hơi hồi hộp một chút, nhanh như vậy liền bị nhìn xuyên rồi? Quả nhiên, xuyên qua mà không có kế thừa ký ức của nguyên chủ nhân, chính là như giẫm trên băng mỏng như vậy,
"Cô nương nói đùa, " Doanh Trinh thời khắc này biểu lộ có chút xấu hổ, bất quá may mắn đối phương không nhìn thấy.
"Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, "
Tưởng San mặc dù mắt không thể thấy, nhưng thật như có thể nhìn thấy hết thảy chung quanh vậy, váy màu xanh biếc tung bay, mấy bước liền đến trước người Doanh Trinh,
Tại Doanh Trinh trợn mắt hốc mồm phía dưới, duỗi ra xanh thẳm ngọc thủ, vuốt ve gương mặt của hắn,
Doanh Trinh chỉ cảm thấy từ trên ngón tay của nàng truyền đến một tầng hàn ý nhàn nhạt, trên mặt cảm thụ được cái này thấm người làn da, trong mũi còn có thể ngửi được một cỗ mùi thơm cơ thể mê người đặc biệt của thiếu nữ,
Tay thon dài như ngọc chỉ nhẹ nhàng xẹt qua Doanh Trinh gương mặt, xẹt qua mũi của hắn, còn có môi của hắn,
Tiếp đến, Tưởng San áp càng gần hơn, gần đến có thể nghe rõ hơi thở giữa hai người,
Chỉ thấy nàng mũi ngọc tinh xảo đang nhẹ nhàng khẽ ngửi cổ Doanh Trinh, chóp mũi không biết hữu ý vô ý, còn chạm đến Doanh Trinh da thịt,
"Đúng là chàng, kỳ quái, làm sao tính cách của chàng lại thay đổi lớn như vậy?"
Doanh Trinh bây giờ cùng đối phương khoảng cách gần như vậy phía dưới, cũng nhìn thấy cặp kia mắt trắng xám, đó là một loại màu sắc như bạch ngọc, mang theo một tia cảm giác long lanh mông lung,
"Người rồi cũng sẽ thay đổi, trên đời này cũng không có thứ gì đã hình thành thì sẽ không thay đổi."
Tưởng San nghe Doanh Trinh, trầm tư một lát, tiếp đến hoạt bát đứng thẳng hai vai,
"Nói cũng đúng, "
Doanh Trinh chỉ cảm thấy đối phương cười gượng một tiếng đều mang một loại khác dụ hoặc, hơn nữa vô luận nhìn từ dung mạo vẫn là dáng người, tuyệt đối xứng với bốn chữ "Hồng nhan họa thủy" này, trách không được tiền thân giáo chủ không thể cầm mình,
"Đúng rồi, San nhi nghe nói Minh Kính Hồ một trận chiến chàng bị trọng thương, tổn thương ở đâu? Đã khá hơn chút nào chưa?"
"Đã khôi phục như lúc ban đầu, "
Doanh Trinh đương nhiên sẽ không nói thật, mình bây giờ cùng Ma Hoàng kiếp trước đỉnh phong thời khắc, hẳn là có một khoảng chênh lệch rất lớn, loại chuyện này nếu như truyền ra ngoài, thật đúng là không biết sẽ có bao nhiêu người tranh nhau chen lấn chạy tới lấy đầu của mình.
"Vậy là tốt rồi, " Tưởng San tựa hồ yên lòng, ngọt ngào cười, lại lần nữa trở lại bên hồ ngồi xuống, hành động mười phần tự nhiên hoàn toàn không giống như người mù lòa,
"Bây giờ Ma giáo phân liệt, dù cho chàng thân là giáo chủ, nhất thời bán hội muốn thu phục cũng là không thể nào, cho nên có một mấy chuyện chàng làm rất đúng, để Tiền Phong doanh ở đây cắm rễ lâu dài, bảo toàn thực lực, rồi lại mưu đồ thu phục Ma giáo, "
"Cô nương. . ." Doanh Trinh mới vừa mở miệng, liền phát hiện mi thanh tú của đối phương đôi nhíu lên biểu lộ sát na băng lãnh, rơi vào đường cùng đành phải chuyển đổi xưng hô: "Vậy San nhi có đề nghị gì không?"
Quả nhiên, nghe được "San nhi" hai chữ, băng tuyết trên mặt Tưởng San lại hòa tan, nhoẻn miệng tươi cười nói,
"Cái đồ ngốc nhà chàng, lúc trước chàng làm bất cứ chuyện gì đều thích đi thẳng về thẳng, bởi vì chàng có thực lực khiến người khác không dám cùng chàng lòng vòng quanh co. Nhưng nay, Ma giáo chín cái đường khẩu, có tám cái là không công nhận giáo chủ chàng đây, cho nên thích hợp dùng chút quyền mưu, điểm này San nhi là tuyệt đối là tán thành, "
Doanh Trinh chỉ cảm thấy đối phương đang khi nói chuyện ngữ khí đã không còn chỉ đơn giản là giới hạn trong việc quen thuộc với mình như vậy,
Chỉ nghe Tưởng San tiếp tục nói ra: "Vấn đề mà chàng cần giải quyết lúc này, không ngoài việc nghĩ cách làm cho Tống phiệt giải trừ phong tỏa, để Tiền Phong doanh được tự do hối đoái vật phẩm xung quanh Thanh Châu phủ để đổi lấy đồ dùng sinh hoạt. Chẳng hay chàng có nghĩ tới rằng, phương pháp tốt nhất kỳ thật không gì bằng đem Thanh Châu nắm giữ trong tay mình."
Doanh Trinh ngây ngẩn cả người,
Đây là lời nói từ một người con gái trông nhu nhược sao? Sao cảm giác như đối phương có ý tứ chỉ điểm giang sơn?
"Điều đó chỉ e sẽ không dễ làm? Rút dây thì ắt sẽ động rừng, dẫu sao ta cũng phải cân nhắc cho các huynh đệ Minh giáo chứ?"
Tưởng San khẽ gật đầu,
"Không sai, quả thật có chút khó xử, cũng khó được lúc này chàng che chở cho thuộc hạ của mình như vậy,
Tống phiệt khống chế Lĩnh Nam bảy châu,
Bi Châu, Thanh Châu, Hoàng Châu, Tĩnh Châu, Ngung Châu, Cán Châu, Hoài Châu,
Vì thế bảo hắn là chư hầu một phương cũng không đủ, chỉ cần bọn hắn có thể giao nộp thuế má lên triều đình đúng hạn, lại quản lý bảy châu đâu ra đó không để xảy ra nhiễu loạn, thì triều đình cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt,
Nếu như chàng trực tiếp đuổi đi thế lực Thanh Châu Tống gia, ắt sẽ khiến cho triều đình cùng Tống phiệt hai phe vây công. Doanh Đại giáo chủ chàng tất nhiên là tiêu dao tự tại, thiên hạ mặc cho chàng đi, nhưng Tiền Phong doanh thì sao? Lục Chính Quang cũng không có bản lãnh đó, "
Doanh Trinh cảm thấy đối phương nói rất có lý, hơn nữa có thể nhìn rõ thế cuộc thiên hạ, cảm giác sâu sắc cô nàng này tuyệt không đơn giản,
"Vậy San nhi cảm thấy nên giải quyết vấn đề này như thế nào?"
"Dường như chàng đã ngốc đi, " Tưởng San khóe miệng hơi vểnh nói.
Doanh Trinh thì lại thầm rủa trong lòng, chẳng qua thời gian ta đi tới nơi này quá ngắn, hiểu biết về thế cuộc thiên hạ là hơi nông cạn mà thôi,
Xem ra về sau rảnh rỗi không thể chỉ nghĩ đến việc luyện tập công pháp trong động phủ, còn phải bổ sung thêm chút tri thức địa lý và nhân văn của thế giới này, bằng không bị phụ nữ xem thường thực sự quá mất mặt.
Tưởng San thấy hắn nghẹn lời, che miệng nhỏ cười khúc khích,
"Được rồi được rồi, đùa với chàng thôi, kỳ thật vấn đề này không khó giải quyết,
Chúng ta chỉ cần làm rõ ràng mối quan hệ vi diệu giữa triều đình và Tống phiệt là được,
Bảy châu này vừa vặn chính là một trong thiên hạ mười ba đạo Giang Nam đạo, là Đằng vương Lý Nguyên Anh hạt địa, hắn thân là Giang Nam đạo Tổng đốc, dưới trướng có mười vạn đại quân, đủ cùng Tống phiệt địa vị ngang hàng,
Hai bên nếu vẫn tiếp tục bảo trì mối quan hệ vi diệu này tất nhiên là bình an vô sự, thế nhưng hiện tại nơi này xuất hiện chàng, một người đủ khiến cho hai phe này đều phải hết sức kiêng kị, nếu như chàng thả ra một chút tin tức, muốn giao hảo cùng một phe, phe còn lại nghi thần nghi quỷ nhất định cũng sẽ lôi kéo chàng để duy trì thế cuộc cân bằng, sau đó hơi giở chút thủ đoạn, Thanh Châu ắt dễ như trở bàn tay."
Doanh Trinh nghe đến mê mẩn, hắn lần đầu tiên cảm thấy rằng mình còn không bằng phụ nữ. Trong thời gian ngắn như vậy mà cô nàng này đã có thể nghĩ ra công tâm chi thuật cỡ vậy, thật quá tâm cơ đi. Sở Thanh Thanh cùng người ta so sánh liền chênh lệch như mèo với hổ vậy.
"Đa tạ San nhi đã chỉ điểm, "
Vừa vặn lúc này, trên mặt hồ tĩnh lặng, chỗ dây câu tạo nên một tia gợn sóng,
"Mắc câu rồi ~ "
Tưởng San một mặt hưng phấn nắm lấy cần câu bên cạnh giật lên, biểu lộ bỗng nhiên lại thoáng trở nên ảm đạm, trong miệng thở dài yếu ớt,
"Từ trước đến nay ta thả câu đây là lần đầu có cá cắn câu, trong lúc vô ý đạt được thứ đã từng muốn, hóa ra cũng không có cảm giác gì, "
Nàng bỗng nhiên bỏ cần câu xuống, yêu kiều quay người, "Ta mệt rồi, chàng đi đi."
Nói xong, Tưởng San đôi chân trần giẫm trên con đường lát đá lạnh buốt, hướng về tiểu cư u tĩnh ở hậu viện mà đi.
Trước mắt nữ nhân này cùng mình từng có loại tiếp xúc nào, nhưng hôm nay hoàn toàn nhìn không ra đối phương có chút oán hận, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Mà lại trong lồng ngực của mình ngân phiếu đều là đối phương bảo quản, chẳng lẽ những cái bạc kia nguyên bản là của nàng?
"Tưởng cô nương. . ."
"Tưởng cô nương gì? Chàng trước kia đều gọi ta San nhi, " Tưởng San đôi mi thanh tú cau nhẹ, trên ngọc dung hiện ra một vòng nhàn nhạt oán trách,
"Không đúng, ngươi không phải Doanh Trinh, "
Doanh Trinh trong lòng hơi hồi hộp một chút, nhanh như vậy liền bị nhìn xuyên rồi? Quả nhiên, xuyên qua mà không có kế thừa ký ức của nguyên chủ nhân, chính là như giẫm trên băng mỏng như vậy,
"Cô nương nói đùa, " Doanh Trinh thời khắc này biểu lộ có chút xấu hổ, bất quá may mắn đối phương không nhìn thấy.
"Ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, "
Tưởng San mặc dù mắt không thể thấy, nhưng thật như có thể nhìn thấy hết thảy chung quanh vậy, váy màu xanh biếc tung bay, mấy bước liền đến trước người Doanh Trinh,
Tại Doanh Trinh trợn mắt hốc mồm phía dưới, duỗi ra xanh thẳm ngọc thủ, vuốt ve gương mặt của hắn,
Doanh Trinh chỉ cảm thấy từ trên ngón tay của nàng truyền đến một tầng hàn ý nhàn nhạt, trên mặt cảm thụ được cái này thấm người làn da, trong mũi còn có thể ngửi được một cỗ mùi thơm cơ thể mê người đặc biệt của thiếu nữ,
Tay thon dài như ngọc chỉ nhẹ nhàng xẹt qua Doanh Trinh gương mặt, xẹt qua mũi của hắn, còn có môi của hắn,
Tiếp đến, Tưởng San áp càng gần hơn, gần đến có thể nghe rõ hơi thở giữa hai người,
Chỉ thấy nàng mũi ngọc tinh xảo đang nhẹ nhàng khẽ ngửi cổ Doanh Trinh, chóp mũi không biết hữu ý vô ý, còn chạm đến Doanh Trinh da thịt,
"Đúng là chàng, kỳ quái, làm sao tính cách của chàng lại thay đổi lớn như vậy?"
Doanh Trinh bây giờ cùng đối phương khoảng cách gần như vậy phía dưới, cũng nhìn thấy cặp kia mắt trắng xám, đó là một loại màu sắc như bạch ngọc, mang theo một tia cảm giác long lanh mông lung,
"Người rồi cũng sẽ thay đổi, trên đời này cũng không có thứ gì đã hình thành thì sẽ không thay đổi."
Tưởng San nghe Doanh Trinh, trầm tư một lát, tiếp đến hoạt bát đứng thẳng hai vai,
"Nói cũng đúng, "
Doanh Trinh chỉ cảm thấy đối phương cười gượng một tiếng đều mang một loại khác dụ hoặc, hơn nữa vô luận nhìn từ dung mạo vẫn là dáng người, tuyệt đối xứng với bốn chữ "Hồng nhan họa thủy" này, trách không được tiền thân giáo chủ không thể cầm mình,
"Đúng rồi, San nhi nghe nói Minh Kính Hồ một trận chiến chàng bị trọng thương, tổn thương ở đâu? Đã khá hơn chút nào chưa?"
"Đã khôi phục như lúc ban đầu, "
Doanh Trinh đương nhiên sẽ không nói thật, mình bây giờ cùng Ma Hoàng kiếp trước đỉnh phong thời khắc, hẳn là có một khoảng chênh lệch rất lớn, loại chuyện này nếu như truyền ra ngoài, thật đúng là không biết sẽ có bao nhiêu người tranh nhau chen lấn chạy tới lấy đầu của mình.
"Vậy là tốt rồi, " Tưởng San tựa hồ yên lòng, ngọt ngào cười, lại lần nữa trở lại bên hồ ngồi xuống, hành động mười phần tự nhiên hoàn toàn không giống như người mù lòa,
"Bây giờ Ma giáo phân liệt, dù cho chàng thân là giáo chủ, nhất thời bán hội muốn thu phục cũng là không thể nào, cho nên có một mấy chuyện chàng làm rất đúng, để Tiền Phong doanh ở đây cắm rễ lâu dài, bảo toàn thực lực, rồi lại mưu đồ thu phục Ma giáo, "
"Cô nương. . ." Doanh Trinh mới vừa mở miệng, liền phát hiện mi thanh tú của đối phương đôi nhíu lên biểu lộ sát na băng lãnh, rơi vào đường cùng đành phải chuyển đổi xưng hô: "Vậy San nhi có đề nghị gì không?"
Quả nhiên, nghe được "San nhi" hai chữ, băng tuyết trên mặt Tưởng San lại hòa tan, nhoẻn miệng tươi cười nói,
"Cái đồ ngốc nhà chàng, lúc trước chàng làm bất cứ chuyện gì đều thích đi thẳng về thẳng, bởi vì chàng có thực lực khiến người khác không dám cùng chàng lòng vòng quanh co. Nhưng nay, Ma giáo chín cái đường khẩu, có tám cái là không công nhận giáo chủ chàng đây, cho nên thích hợp dùng chút quyền mưu, điểm này San nhi là tuyệt đối là tán thành, "
Doanh Trinh chỉ cảm thấy đối phương đang khi nói chuyện ngữ khí đã không còn chỉ đơn giản là giới hạn trong việc quen thuộc với mình như vậy,
Chỉ nghe Tưởng San tiếp tục nói ra: "Vấn đề mà chàng cần giải quyết lúc này, không ngoài việc nghĩ cách làm cho Tống phiệt giải trừ phong tỏa, để Tiền Phong doanh được tự do hối đoái vật phẩm xung quanh Thanh Châu phủ để đổi lấy đồ dùng sinh hoạt. Chẳng hay chàng có nghĩ tới rằng, phương pháp tốt nhất kỳ thật không gì bằng đem Thanh Châu nắm giữ trong tay mình."
Doanh Trinh ngây ngẩn cả người,
Đây là lời nói từ một người con gái trông nhu nhược sao? Sao cảm giác như đối phương có ý tứ chỉ điểm giang sơn?
"Điều đó chỉ e sẽ không dễ làm? Rút dây thì ắt sẽ động rừng, dẫu sao ta cũng phải cân nhắc cho các huynh đệ Minh giáo chứ?"
Tưởng San khẽ gật đầu,
"Không sai, quả thật có chút khó xử, cũng khó được lúc này chàng che chở cho thuộc hạ của mình như vậy,
Tống phiệt khống chế Lĩnh Nam bảy châu,
Bi Châu, Thanh Châu, Hoàng Châu, Tĩnh Châu, Ngung Châu, Cán Châu, Hoài Châu,
Vì thế bảo hắn là chư hầu một phương cũng không đủ, chỉ cần bọn hắn có thể giao nộp thuế má lên triều đình đúng hạn, lại quản lý bảy châu đâu ra đó không để xảy ra nhiễu loạn, thì triều đình cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt,
Nếu như chàng trực tiếp đuổi đi thế lực Thanh Châu Tống gia, ắt sẽ khiến cho triều đình cùng Tống phiệt hai phe vây công. Doanh Đại giáo chủ chàng tất nhiên là tiêu dao tự tại, thiên hạ mặc cho chàng đi, nhưng Tiền Phong doanh thì sao? Lục Chính Quang cũng không có bản lãnh đó, "
Doanh Trinh cảm thấy đối phương nói rất có lý, hơn nữa có thể nhìn rõ thế cuộc thiên hạ, cảm giác sâu sắc cô nàng này tuyệt không đơn giản,
"Vậy San nhi cảm thấy nên giải quyết vấn đề này như thế nào?"
"Dường như chàng đã ngốc đi, " Tưởng San khóe miệng hơi vểnh nói.
Doanh Trinh thì lại thầm rủa trong lòng, chẳng qua thời gian ta đi tới nơi này quá ngắn, hiểu biết về thế cuộc thiên hạ là hơi nông cạn mà thôi,
Xem ra về sau rảnh rỗi không thể chỉ nghĩ đến việc luyện tập công pháp trong động phủ, còn phải bổ sung thêm chút tri thức địa lý và nhân văn của thế giới này, bằng không bị phụ nữ xem thường thực sự quá mất mặt.
Tưởng San thấy hắn nghẹn lời, che miệng nhỏ cười khúc khích,
"Được rồi được rồi, đùa với chàng thôi, kỳ thật vấn đề này không khó giải quyết,
Chúng ta chỉ cần làm rõ ràng mối quan hệ vi diệu giữa triều đình và Tống phiệt là được,
Bảy châu này vừa vặn chính là một trong thiên hạ mười ba đạo Giang Nam đạo, là Đằng vương Lý Nguyên Anh hạt địa, hắn thân là Giang Nam đạo Tổng đốc, dưới trướng có mười vạn đại quân, đủ cùng Tống phiệt địa vị ngang hàng,
Hai bên nếu vẫn tiếp tục bảo trì mối quan hệ vi diệu này tất nhiên là bình an vô sự, thế nhưng hiện tại nơi này xuất hiện chàng, một người đủ khiến cho hai phe này đều phải hết sức kiêng kị, nếu như chàng thả ra một chút tin tức, muốn giao hảo cùng một phe, phe còn lại nghi thần nghi quỷ nhất định cũng sẽ lôi kéo chàng để duy trì thế cuộc cân bằng, sau đó hơi giở chút thủ đoạn, Thanh Châu ắt dễ như trở bàn tay."
Doanh Trinh nghe đến mê mẩn, hắn lần đầu tiên cảm thấy rằng mình còn không bằng phụ nữ. Trong thời gian ngắn như vậy mà cô nàng này đã có thể nghĩ ra công tâm chi thuật cỡ vậy, thật quá tâm cơ đi. Sở Thanh Thanh cùng người ta so sánh liền chênh lệch như mèo với hổ vậy.
"Đa tạ San nhi đã chỉ điểm, "
Vừa vặn lúc này, trên mặt hồ tĩnh lặng, chỗ dây câu tạo nên một tia gợn sóng,
"Mắc câu rồi ~ "
Tưởng San một mặt hưng phấn nắm lấy cần câu bên cạnh giật lên, biểu lộ bỗng nhiên lại thoáng trở nên ảm đạm, trong miệng thở dài yếu ớt,
"Từ trước đến nay ta thả câu đây là lần đầu có cá cắn câu, trong lúc vô ý đạt được thứ đã từng muốn, hóa ra cũng không có cảm giác gì, "
Nàng bỗng nhiên bỏ cần câu xuống, yêu kiều quay người, "Ta mệt rồi, chàng đi đi."
Nói xong, Tưởng San đôi chân trần giẫm trên con đường lát đá lạnh buốt, hướng về tiểu cư u tĩnh ở hậu viện mà đi.