Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 67 : Ta chỉ cho chàng một cách

Ngày đăng: 10:47 28/06/20

(xin lỗi tại hạ xỉn quá nên ngủ mất gần hết ngày...)
Ba món cá nheo này mùi vị đều rất ngon, đương nhiên, ít nhiều cũng bởi vì mới bắt lên,
Nhạc Bá Đào vẫn là dáng vẻ nơm nớp lo sợ, chỉ dám nâng lên đũa lên tượng trưng mấy lần, dù sao luận thân phận, mình tám đời cũng không đủ tư cách cùng hai vị này ăn cơm a,
Nếu không phải lần này ra ngoài tìm Doanh Trinh, đời nào mình có thể được nhìn thấy quận chúa đại nhân, chớ đừng nói là ngồi cùng bàn ăn cơm,
Nụ cười trên mặt hắn từ đầu đến cuối liền chưa hề tắt, luôn cảm thấy từ trên Phi Lai Thạch cho tới về sau, nhân sinh của mình liền giống như nằm mơ vậy,
Năm đó vị tiên trưởng kia nói quả nhiên không sai, khí vận cả đời mình đều nằm ở tuổi 49,
Đi một chuyến Phương Xuyên quận, phát hiện Du Long Bang đã triệt để xong đời, số còn lại nếu không phải là tan tác chim muông, thì là bị quan phủ bắt, không còn mối họa lớn này ở trong lòng, cái mạng nhỏ của mình xem như an ổn,
Thần kỳ hơn là, mối hôn sự mà gia tỷ nói với mình, đối phương còn là cái hoàng qua khuê nữ tuổi chừng hai mươi, dựa vào kinh lịch trước này mà xem, vậy khẳng định là cần vàng, ai biết người ta vậy mà đáp ứng, lần này lại làm Nhạc Bá Đào vui mừng như điên,
Có được song hỷ lâm môn, Nhạc Bá Đào lập tức cảm thấy nhân sinh của mình đang nghênh đón mùa xuân,
Cho nên hắn chắc chắn trong lòng, Doanh Trinh chính là quý nhân của hắn, nếu là quý nhân, vậy thì phải bám chắc vào,
Lý Vấn sau khi ăn xong, liên tục hướng Doanh Trinh nói lời cảm tạ, mới mang theo miếng Quang Minh lệnh rời khỏi,
Mà mục đích chuyến đi này đã đạt được, huống hồ còn phải chạy về An Bình chuẩn bị việc tân hôn, Nhạc Bá Đào cũng không ở thêm, đi ra Tam Tuyệt uyển liền ngồi xe ngựa rời khỏi,
Trước khi đi Doanh Trinh có dặn dò hắn, để hắn đến chỗ Lục Chính Quang lấy một ít công pháp thích hợp cho Bình An mang hộ về An Bình huyện,
Sau khi tất cả mọi người đã rời khỏi, Doanh Trinh ngồi một mình bên trong tiểu đình suy nghĩ đến xuất thần, tuyết vẫn còn rơi, tựa hồ lớn hơn sáng sớm một chút, trên mặt đất đã đọng một lớp thật dày,
Xa xa, một bóng người xinh đẹp tiến vào trong vườn, trên người mặc chiếc áo choàng lông nhung màu xanh biếc, trên đầu đội mũ chụp, chân nàng bước rất chậm, lại rất chắc, duy nhất kỳ quái là, nàng vậy mà để chân trần,
Đôi chân trần mượt mà như bạch ngọc lộ ra ngoài thanh trường bào, sau đó nhẹ nhàng giẫm trên mặt tuyết, lưu lại một loạt những dấu chân nhàn nhạt, mà nơi nàng giẫm qua, tuyết đọng không có bất kỳ dấu hiệu tan rã,
Doanh Trinh nhìn thấy nhíu mày,
"Chàng ở đây a?"
Tưởng San mặc dù mắt không thể nhìn thấy, nhưng từ xa liền đã khóa chặt vị trí của Doanh Trinh, mang theo nụ cười yêu kiều không gì sánh được xinh đẹp trên khuôn mặt, hướng tiểu đình nhìn về phía bên này,
Nàng này thâm bất khả trắc, Doanh Trinh trong lòng đối với nàng ta cũng thêm phần cảnh giác,
"San nhi làm sao tìm tới nơi này?"
Tưởng San bước từng bước nhỏ, chậm rãi dọc theo bậc thang đi đến bên cạnh Doanh Trinh rồi ngồi xuống, gương mặt xinh đẹp hướng về Doanh Trinh:
"Ta nghe hạ nhân nói, Minh giáo đòi phá hủy Tam Tuyệt lâu này của ta, cho nên cố ý đến hỏi Doanh giáo chủ một chút, San nhi có chỗ nào đắc tội với ngài rồi?"
Doanh Trinh lập tức giật mình, nguyên lai vị nữ lão bản của Tam Tuyệt biệt uyển trong truyền thuyết vậy mà là nàng?
Rốt cuộc cô nàng Tưởng San có lai lịch gì? Đến tột có quan hệ như thế nào với mình?
Hai mắt mù song lại không hề ảnh hưởng tới hành động chút nào, quanh thân cũng không thấy có linh khí lưu chuyển nhưng lại cho người ta một loại cảm giác cao thâm khó dò, thậm chí ngay cả bản thân Doanh Trinh đều suy nghĩ không thấu, nàng này tuyệt đối không phải bình thường, cùng tỷ tỷ Tưởng Anh của nàng ta khác biệt như ngày với đêm,
"A ~ đó chẳng qua chỉ là một câu nói đùa mà thôi, chỉ là muốn hù dọa Phạm đầu bếp làm cho ta mấy con cá, "
Tưởng San lấy mũ che xuống, mái tóc nồng đậm như thác nước xõa bung ra,
"Ta mới nói, sao chàng sẽ nỡ phá hủy sản nghiệp của San nhi chứ. San nhi đã nói cho phòng bếp, một ngày ba bữa của chàng, đều sẽ để Phạm Hồn nấu, "
"Đa tạ, "
Doanh Trinh một mực vẫn chú ý đến biểu tình biến hóa trên mặt đối phương, cảm giác không khác gì mấy so với người bình thường, cơ hồ khiến hắn nhận lầm là đối phương căn bản không có mù,
"Giữa chàng và ta không cần phải nói cám ơn, phải rồi, vừa rồi khi San nhi đi vào bắt gặp Nhạc Lăng quận chúa, cảm thấy cô nàng đó không giống với thường ngày, nghe ngóng một chút mới biết được, nàng vậy mà là bị chàng mang về?"
Doanh Trinh tâm cười cười: "Chuyện đó mà cũng không thể gạt được cô. . ."
"Tất nhiên rồi, ở trong đây lai lịch mỗi người ta đều biết nhất thanh nhị sở, mặc dù mắt của ta nhìn không thấy, nhưng ta có thể nghe, có thể ngửi được, Đế Thính Chi Thuật của ta không kém bao nhiêu so với Bản Tâm Nạp Vật của chàng đâu, "
Doanh Trinh trong nội tâm kinh hãi, Đế Thính Chi Thuật?
Nói như vậy, cái này Tưởng San dù mắt không thể thấy, lại có thể dùng thuật này để cảm ứng khí cơ biến hóa trong khoảng cách phương viên nhất định xung quanh, từ đó thông qua đặc trưng của mỗi người, tỷ như hô hấp, động tác, thói quen để mà phán định thân phận của người đó?
Thật nếu là như vậy, vậy trong ngày thường mình sẽ cần phải gia tăng chú ý, chỉ cần cảm ứng được đối phương đang ở phụ cận, liền phải nói năng cẩn thận, tránh tiết lộ quá nhiều cho đối phương, dù sao cho đến hiện tại vẫn không rõ mình và nàng đến tột cùng có quan hệ thế nào,
"Ừ ừ, ta biết cái gì cũng không thể gạt được cô, "
Tưởng San biểu lộ ra một vẻ kiêu ngạo, hoạt bát cười cười,
"San nhi biết lúc trước vì sao mà vị Nhạc Lăng công chúa đó phiền não, nhưng vừa rồi cảm giác được nàng bước chân nhẹ nhàng, cả người phấn chấn tinh thần, rất khác với bình thường, giáo chủ đại nhân của ta ơi, rốt cuộc chàng đã hứa hẹn nàng ta cái gì, để nàng ta có biến hóa lần này thế? San nhi rất hiếu kì đấy, "
Ông trời của ta, cái đó mà cũng nhìn ra được?
Doanh Trinh chỉ cảm thấy sức quan sát của nàng này cực sâu, xác thực đã đạt đến mức độ kinh khủng,
Trước mặt người thông minh như vậy căn bản không cần giấu giấu giếm giếm,
"Ta nói cho Nhạc Lăng quận chúa, rằng có thể giúp nàng hủy bỏ hôn ước với Tống phiệt, đồng thời khiến cho Tống phiệt tự nguyện cùng phụ vương nàng kết làm đồng minh, "
Tưởng San lộ ra vẻ mặt như đã đoán trước,
"Ồ ~ vậy à, đối với Doanh giáo chủ chàng mà nói chuyện đó cũng không khó làm, "
Doanh Trinh nhịn không được cười lên:
"Tại sao ta lại cảm giác có chút không dễ làm đây? Cử động lần này sẽ để cho Tống phiệt cảm thấy mặt mũi mất hết, mặc dù ngoài sáng bọn hắn không dám làm gì, nhưng âm thầm ngáng chân các huynh đệ Minh giáo ta một chút, thì cũng không phòng được a, "
"Ta có một cách, chàng muốn nghe không?"
"Nói thử xem, "
Tưởng San ngọc thủ chống cằm, suy tư một lúc rồi nói:
"Loại chuyện này đặt trên thân ai, đều sẽ cảm thấy vô cùng nhục nhã, huống chi Tống phiệt lại là đệ nhất thế gia Lĩnh Nam, uy vọng nhất thời có một không hai,
Cử động lần này khó ở chỗ làm sao để Tống phiệt chủ động giải trừ hôn ước, đồng thời vẫn phải tiếp tục phụ thuộc vào Tấn vương, nó tương đương với chuyện 'Không cho ta chỗ tốt mà còn bắt ta phải nghe lời ngươi', Tống Lệnh Huy có chịu hay không?
Ta nghĩ hắn nhất định sẽ không nguyện ý, không bằng như vậy, ta tìm người đánh gãy chân Tống Tử Vinh, kẻ tàn phế thì sẽ không xứng với thân thể ngọc ngà của quận chúa, chắc hẳn bên phía quận chúa cũng sẽ phối hợp, hôn ước tự nhiên là thất bại, mà ở bên này chàng sẽ tạo áp lực lên Tống phiệt, cách tốt nhất chính là mời Tống Lệnh Huy chiến một trận,
Hành động khiêu chiến này không nghi ngờ gì sẽ ám chỉ Tống phiệt rằng, Doanh Trinh ta có thể giết chết Tống Lệnh Huy nhà ngươi bất cứ khi nào,
Phiệt chủ Tống Lệnh Huy quá trọng yếu với toàn bộ Tống phiệt, cho nên bọn hắn nguyện ý hy sinh bất kỳ vật gì cũng tuyệt sẽ không để Tống Lệnh Huy xảy ra chuyện,
Tống Lệnh Huy cho dù muốn ứng chiến, đồng tộc bên trong gia tộc cũng sẽ liều mạng ngăn cản hắn, bởi vì mọi người ai cũng đều biết, Tống Lệnh Huy Chiến Ma hoàng, đó chính là một con đường chết. Ta đoán trong thời gian này liền sẽ có người của Tống phiệt chủ động tới cửa để xin chàng hủy bỏ ước chiến, khi đó chàng liền có thể nâng giá ngay tại chỗ,
Ấy? Sao chàng không nói gì thế, có phải là ta có chút lắm lời rồi không?"
Doanh Trinh có chút ngây người, cô nàng này quỷ kế đa đoan, không thể không phòng a. . .