Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 73 : Hữu tình vô ý
Ngày đăng: 10:47 28/06/20
"Không nghĩ tới kết quả sẽ là như vậy, thật sự là vượt khỏi dự liệu của người ta, "
Bên trong tiểu đình ở Trúc viên, Tưởng San tự thân vì Doanh Trinh pha trà, nàng này rất có tạo nghệ trên phương diện trà đạo, trong lúc giơ tay nhấc chân đủ thấy hỏa hầu, lá trà đương nhiên cũng là thượng đẳng nhất, pha trà dùng nước đều là nước suối trong đến từ trong núi sâu.
Doanh Trinh đón lấy trà nóng nàng đưa tới, đưa lên miệng nhấp một miếng, hương trà nhàn nhạt theo yết hầu thấm thẳng vào trong bụng,
"Nói như vậy, Tam Tuyệt biệt uyển đều là người của cô?"
"Không chỉ là nơi này, địa phương khác còn có nhiều chỗ, nhưng Thanh Châu là quê hương của San nhi, cho nên mỗi lần trở về, đều thích nán lại đây thêm một khoản thời gian thôi, "
"Ờ ~" Doanh Trinh đặt chén trà xuống nhẹ gật đầu,
Tưởng San đôi mi thanh tú nhíu ở một chỗ, cười phì duyên dáng một tiếng,
"Tại sao lại là 'Ờ' ? Lúc trước San nhi nói chuyện cùng chàng, chàng sẽ luôn hững hờ, bộ dạng tâm sự nặng nề, giờ lại hỏi tới hỏi lui, hóa ra những lời San nhi nói lúc trước chàng chưa từng để ở trong lòng?"
Bên trong toàn bộ Trúc viên chỉ có hai người bọn hắn, khó được có thời gian một mình, Doanh Trinh hy vọng có thể moi từ trong miệng đối phương ra ít đồ, đương nhiên, cứ như vậy, chính mình nói chuyện lúc cũng cần chú ý, tránh lộ ra chân ngựa.
Doanh Trinh ngượng ngùng một cười nói: "Ta thân là giáo chủ một giáo, tâm sự nặng nề cũng là điều bình thường, có điều sau trận chiến ở Minh Kính hồ, cũng đã hiểu ra rất nhiều việc, sau này chuyện không đáng bận tâm thì sẽ không bận tâm nữa."
"Lần này chàng trở về, xác thực đã có biến hóa rất lớn, "
Tưởng San uống xong nước trà trong tay, yêu kiều đứng dậy, dạo bước đến lan can tiểu đình, duỗi ra ngọc thủ trắng muốt đón lấy bông tuyết trên trời rơi xuống,
"San nhi sinh ra liền không thể nhìn thấy mọi vật, cũng chưa bao giờ nhìn thấy hình dạng bông tuyết, chàng đã từng đã đáp ứng ta, nếu như ta cả đời đều không nhìn thấy, chàng liền làm con mắt cho ta cả một đời, "
Doanh Trinh ở một bên nghe mà tim nhảy bịch bịch, nhưng trong lòng biết nàng này thính lực tuyệt hảo, vội vàng điều chỉnh dằn lại, từ câu nói vừa rồi của đối phương không khó coi ra, giữa Ma Hoàng trước đây cùng nàng ít nhiều có chút mập mờ, nhưng cụ thể đến mức độ nào, còn cần tiếp tục lung lạc thêm, may mắn đối phương không thấy vẻ xấu hổ trên khuôn mặt mình lúc này,
Doanh Trinh mặt dạn mày dày nói: "Ta xác thực từng nói như vậy, "
Tưởng San mặt hướng ngoài đình, hiện ra cho Doanh Trinh chính là nửa khuôn mặt gần như hoàn mỹ, mũi ngọc tinh xảo hơi vểnh, lông mày như vẽ,
Chỉ nghe nàng yếu ớt nói: "Nhưng chàng đã không làm như vậy, còn nhớ mùa đông năm đó, tuyết rơi còn nhiều hơn hôm nay, ta chân trần đuổi theo chàng ba trăm dặm, nhưng chàng vẫn là dứt khoát tuyệt nhiên vứt bỏ ta, chạy đến Động Đình hồ cùng con tiện nhân kia kết bạn du hồ. Sau ngày đó, ta đã luôn để chân trần, nỗi lạnh buốt thấu tim mà mỗi bước chân mang lại, đều để ta có thể thường xuyên ghi nhớ sự tình phát sinh ngày đó, "
Doanh Trinh nghe xong không khỏi xót xa trong lòng, trong lúc nói chuyện thần tình trên khuôn mặt của Tưởng San toát lên một nỗi ai oán, xem ra, mối quan hệ giữa mình với đối phương quá nửa là tình cảm bỏ thì thương mà vương thì tội,
Dường như, lại còn bắt cá hai tay nữa?
Doanh Trinh không khỏi cười khổ trong lòng,
Chỉ nghe Tưởng San bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, khóe môi nhếch lên, "Buồn cười a buồn cười, Tương Vương hữu mộng thần nữ vô tâm, người ta tu chính là cô độc thiền, gõ chính là bất tử quan, sớm đã cắt đứt hết thất tình lục dục, dù vậy, chàng lại vẫn là không chịu hết hy vọng, chẳng lẽ thật sự trên đời này đồ vật càng không chiếm hữu được mới là trân quý nhất sao?"
Doanh Trinh không biết trả lời như thế nào, dù sao những chuyện này cũng không phải hắn làm, đời trước của hắn cũng chưa từng nói câu yêu đương, đối với những thứ tình cảm này hoàn toàn là kẻ ngoài ngành. Có điều hắn thấy, Tưởng San đối với Doanh Trinh trước đây một lòng say mê, điểm này thật ra rất khiến người ta động lòng. Chân tình không thể phụ mà,
Hắn trầm mặc như vậy, khiến Tưởng San lại dường như lâm vào một loại hồi ức nào đó không thể tự kềm chế, trong miệng thì thầm nói:
"Cũng bắt đầu từ ngày đó, ta đã triệt để hết hy vọng với chàng, khi đó chàng vừa mới đột phá tới Hỗn Nguyên cảnh, cưỡng ép xông quan dẫn đến linh khí phản phệ khiến chàng thường xuyên sẽ bị tâm ma bất ngờ bộc phát làm ra một chút chuyện rất ngắn ngủi,
Ta biết, chàng một mực ngấp nghé thân thể của ta, tấm thân Hạo Tái linh thể này, thế là ta giả vờ nói cho chàng, nguyện ý dâng hiến thân thể của mình, giúp chàng ổn định Hỗn Nguyên cảnh, thật ra trong lúc giao hoan, tìm ra chỗ Linh Xu của chàng, lại dùng bí pháp thiết lập cấm chế chung quanh Linh Xu, cấm chế này chỉ cần không toàn lực hành động, thì sẽ không phát động, sau đó ta liền viết một lá thư mang đến Thiên Cơ các,
Quả nhiên, Diệp Huyền cuối cùng đã không thể bỏ qua cơ hội này."
Doanh Trinh nghe xong toàn thân kịch chấn, tất cả nghi hoặc hôm nay rốt cục đã có đáp án. Kẻ khơi mào cho trận chiến ở Minh Kính hồ lại chính là người con gái thất ý tình trường đang đứng ở trước mặt này,
Bởi vậy có thể thấy được, đắc tội với một người con gái là đáng sợ cỡ nào,
Nếu vậy bây giờ quan hệ giữa mình và nàng này liền thập phần vi diệu, là địch hay là bạn? Chỉ sợ càng nhiều hơn chính là tình thù đi,
Doanh Trinh không muốn đối phương dừng lại, bèn lạnh lùng nói: "Nói tiếp!"
Tưởng San thu hồi ngọc thủ ở ngoài đình vào, ngón tay thon dài vuốt ve giọt nước trong lòng bàn tay, biểu lộ thống khổ,
"Vào ngày quyết chiến đó, ta đem nhốt mình ở trong phòng, ta hướng lên trời xanh cầu nguyện, hy vọng người chiến thắng sẽ là chàng, nhưng mà ta cũng biết, đánh với Diệp Huyền một trận chàng nhất định sẽ toàn lực ứng phó, khi đó cấm chế phát động...
Ha ha... Ta thật ngu xuẩn biết bao, tự tay đẩy lấy yêu thương của cả đời mình đến tuyệt cảnh, ngay thời khắc khi tỷ tỷ nói cho ta tin tức chàng chiến bại, linh hồn của ta phảng phất như không còn thuộc về mình, ta cuồng loạn điên cuồng gào thét, cào cho mình mẩy đầy thương tích, toàn thân chảy máu,
Tỷ tỷ lúc ấy sợ hãi, sau khi kiểm tra mới phát hiện ta linh thể bị phá, linh thể vừa phá, thọ nguyên giảm mất một nửa, nàng biết người kia chính là chàng,
Về sau Thủy Tụ Yêu Đạo của Lưu Vân quan truyền ra tin tức, nói sau khi chàng chiến bại hai tay trói gà không chặt, một đường trốn đến Vụ Ẩn Sơn, thế là tỷ tỷ liền dẫn người đi tìm chàng báo thù,
Ta cũng không có ngăn nàng, Linh Xu mà vỡ sẽ sống không quá ba ngày, ta còn rõ hơn Diệp Huyền."
Doanh Trinh lắc đầu cười khổ, không biết trước khi chết Doanh Trinh lúc trước có biết hay chăng hắn cũng không phải là bại trong tay Diệp Huyền,
"Cô nói ra những điều này, không sợ ta sẽ giết cô?"
Tưởng San cười nhạt một tiếng, "Trên người chàng không sát ý, cũng biết là chàng đang cố ý dọa San nhi, hôm nay nói ra hết thảy những lời này, San nhi trong lòng dễ chịu đi nhiều, chàng còn sống, vậy hết thảy đều bình an,
Đúng, quên nói cho chàng, Lạc Hoa cung ta lấy hữu tình nhập pháp, dùng vô ý thoát pháp, San nhi trải qua một đoạn nghiệt duyên cùng chàng, nay đã đột phá Vô Vi cảnh, đạt đến đỉnh phong đại viên mãn, tu thành Tâm Kiếm."
Vô Vi cảnh, Hỗn Nguyên phía dưới.
Lúc này Doanh Trinh đã không thể không cẩn thận, nữ tử nhìn như nhu nhược đang đứng ở trước mặt mình vậy mà là Vô Vi cảnh đại viên mãn có danh xưng là Lục Địa Hành Tẩu,
Nếu như bị đối phương khám phá tu vi mình lúc này, sẽ có hậu quả gì?
Tưởng San đi tới trước bàn đá, thu dọn từng bộ đồ uống trà bỏ vào khay,
"Qua đoạn thời gian nữa San nhi sẽ phải đi, có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở về nữa. Ta cùng tiện nhân kia có ước hẹn ba năm, cần quay về cung để tĩnh tu, "
Nói xong câu này, Tưởng San nâng đôi mắt đục lên nhìn thẳng Doanh Trinh, "Chàng thì sao? Chàng hy vọng là ả thắng, hay là ta thắng?"
Biết rõ đối phương không thấy mình, nhưng Doanh Trinh vẫn là có cảm giác bị nhìn thấu. Theo hắn thấy Tưởng San bất quá chỉ là một cô gái đáng thương, toàn tâm toàn ý yêu tha thiết giáo chủ Ma giáo, song thứ tình yêu mong muốn đơn phương đó rốt cuộc lại không có một cái kết quả tốt,
Doanh Trinh đang tính nói chuyện, đối phương ngón tay lạnh lẽo bỗng nhiên đặt ở trên môi mình,
"Vẫn là đừng nói thì hơn..."
Tưởng San quay người, hòa mình vào trong tuyết lớn ngoài đình.
Bên trong tiểu đình ở Trúc viên, Tưởng San tự thân vì Doanh Trinh pha trà, nàng này rất có tạo nghệ trên phương diện trà đạo, trong lúc giơ tay nhấc chân đủ thấy hỏa hầu, lá trà đương nhiên cũng là thượng đẳng nhất, pha trà dùng nước đều là nước suối trong đến từ trong núi sâu.
Doanh Trinh đón lấy trà nóng nàng đưa tới, đưa lên miệng nhấp một miếng, hương trà nhàn nhạt theo yết hầu thấm thẳng vào trong bụng,
"Nói như vậy, Tam Tuyệt biệt uyển đều là người của cô?"
"Không chỉ là nơi này, địa phương khác còn có nhiều chỗ, nhưng Thanh Châu là quê hương của San nhi, cho nên mỗi lần trở về, đều thích nán lại đây thêm một khoản thời gian thôi, "
"Ờ ~" Doanh Trinh đặt chén trà xuống nhẹ gật đầu,
Tưởng San đôi mi thanh tú nhíu ở một chỗ, cười phì duyên dáng một tiếng,
"Tại sao lại là 'Ờ' ? Lúc trước San nhi nói chuyện cùng chàng, chàng sẽ luôn hững hờ, bộ dạng tâm sự nặng nề, giờ lại hỏi tới hỏi lui, hóa ra những lời San nhi nói lúc trước chàng chưa từng để ở trong lòng?"
Bên trong toàn bộ Trúc viên chỉ có hai người bọn hắn, khó được có thời gian một mình, Doanh Trinh hy vọng có thể moi từ trong miệng đối phương ra ít đồ, đương nhiên, cứ như vậy, chính mình nói chuyện lúc cũng cần chú ý, tránh lộ ra chân ngựa.
Doanh Trinh ngượng ngùng một cười nói: "Ta thân là giáo chủ một giáo, tâm sự nặng nề cũng là điều bình thường, có điều sau trận chiến ở Minh Kính hồ, cũng đã hiểu ra rất nhiều việc, sau này chuyện không đáng bận tâm thì sẽ không bận tâm nữa."
"Lần này chàng trở về, xác thực đã có biến hóa rất lớn, "
Tưởng San uống xong nước trà trong tay, yêu kiều đứng dậy, dạo bước đến lan can tiểu đình, duỗi ra ngọc thủ trắng muốt đón lấy bông tuyết trên trời rơi xuống,
"San nhi sinh ra liền không thể nhìn thấy mọi vật, cũng chưa bao giờ nhìn thấy hình dạng bông tuyết, chàng đã từng đã đáp ứng ta, nếu như ta cả đời đều không nhìn thấy, chàng liền làm con mắt cho ta cả một đời, "
Doanh Trinh ở một bên nghe mà tim nhảy bịch bịch, nhưng trong lòng biết nàng này thính lực tuyệt hảo, vội vàng điều chỉnh dằn lại, từ câu nói vừa rồi của đối phương không khó coi ra, giữa Ma Hoàng trước đây cùng nàng ít nhiều có chút mập mờ, nhưng cụ thể đến mức độ nào, còn cần tiếp tục lung lạc thêm, may mắn đối phương không thấy vẻ xấu hổ trên khuôn mặt mình lúc này,
Doanh Trinh mặt dạn mày dày nói: "Ta xác thực từng nói như vậy, "
Tưởng San mặt hướng ngoài đình, hiện ra cho Doanh Trinh chính là nửa khuôn mặt gần như hoàn mỹ, mũi ngọc tinh xảo hơi vểnh, lông mày như vẽ,
Chỉ nghe nàng yếu ớt nói: "Nhưng chàng đã không làm như vậy, còn nhớ mùa đông năm đó, tuyết rơi còn nhiều hơn hôm nay, ta chân trần đuổi theo chàng ba trăm dặm, nhưng chàng vẫn là dứt khoát tuyệt nhiên vứt bỏ ta, chạy đến Động Đình hồ cùng con tiện nhân kia kết bạn du hồ. Sau ngày đó, ta đã luôn để chân trần, nỗi lạnh buốt thấu tim mà mỗi bước chân mang lại, đều để ta có thể thường xuyên ghi nhớ sự tình phát sinh ngày đó, "
Doanh Trinh nghe xong không khỏi xót xa trong lòng, trong lúc nói chuyện thần tình trên khuôn mặt của Tưởng San toát lên một nỗi ai oán, xem ra, mối quan hệ giữa mình với đối phương quá nửa là tình cảm bỏ thì thương mà vương thì tội,
Dường như, lại còn bắt cá hai tay nữa?
Doanh Trinh không khỏi cười khổ trong lòng,
Chỉ nghe Tưởng San bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, khóe môi nhếch lên, "Buồn cười a buồn cười, Tương Vương hữu mộng thần nữ vô tâm, người ta tu chính là cô độc thiền, gõ chính là bất tử quan, sớm đã cắt đứt hết thất tình lục dục, dù vậy, chàng lại vẫn là không chịu hết hy vọng, chẳng lẽ thật sự trên đời này đồ vật càng không chiếm hữu được mới là trân quý nhất sao?"
Doanh Trinh không biết trả lời như thế nào, dù sao những chuyện này cũng không phải hắn làm, đời trước của hắn cũng chưa từng nói câu yêu đương, đối với những thứ tình cảm này hoàn toàn là kẻ ngoài ngành. Có điều hắn thấy, Tưởng San đối với Doanh Trinh trước đây một lòng say mê, điểm này thật ra rất khiến người ta động lòng. Chân tình không thể phụ mà,
Hắn trầm mặc như vậy, khiến Tưởng San lại dường như lâm vào một loại hồi ức nào đó không thể tự kềm chế, trong miệng thì thầm nói:
"Cũng bắt đầu từ ngày đó, ta đã triệt để hết hy vọng với chàng, khi đó chàng vừa mới đột phá tới Hỗn Nguyên cảnh, cưỡng ép xông quan dẫn đến linh khí phản phệ khiến chàng thường xuyên sẽ bị tâm ma bất ngờ bộc phát làm ra một chút chuyện rất ngắn ngủi,
Ta biết, chàng một mực ngấp nghé thân thể của ta, tấm thân Hạo Tái linh thể này, thế là ta giả vờ nói cho chàng, nguyện ý dâng hiến thân thể của mình, giúp chàng ổn định Hỗn Nguyên cảnh, thật ra trong lúc giao hoan, tìm ra chỗ Linh Xu của chàng, lại dùng bí pháp thiết lập cấm chế chung quanh Linh Xu, cấm chế này chỉ cần không toàn lực hành động, thì sẽ không phát động, sau đó ta liền viết một lá thư mang đến Thiên Cơ các,
Quả nhiên, Diệp Huyền cuối cùng đã không thể bỏ qua cơ hội này."
Doanh Trinh nghe xong toàn thân kịch chấn, tất cả nghi hoặc hôm nay rốt cục đã có đáp án. Kẻ khơi mào cho trận chiến ở Minh Kính hồ lại chính là người con gái thất ý tình trường đang đứng ở trước mặt này,
Bởi vậy có thể thấy được, đắc tội với một người con gái là đáng sợ cỡ nào,
Nếu vậy bây giờ quan hệ giữa mình và nàng này liền thập phần vi diệu, là địch hay là bạn? Chỉ sợ càng nhiều hơn chính là tình thù đi,
Doanh Trinh không muốn đối phương dừng lại, bèn lạnh lùng nói: "Nói tiếp!"
Tưởng San thu hồi ngọc thủ ở ngoài đình vào, ngón tay thon dài vuốt ve giọt nước trong lòng bàn tay, biểu lộ thống khổ,
"Vào ngày quyết chiến đó, ta đem nhốt mình ở trong phòng, ta hướng lên trời xanh cầu nguyện, hy vọng người chiến thắng sẽ là chàng, nhưng mà ta cũng biết, đánh với Diệp Huyền một trận chàng nhất định sẽ toàn lực ứng phó, khi đó cấm chế phát động...
Ha ha... Ta thật ngu xuẩn biết bao, tự tay đẩy lấy yêu thương của cả đời mình đến tuyệt cảnh, ngay thời khắc khi tỷ tỷ nói cho ta tin tức chàng chiến bại, linh hồn của ta phảng phất như không còn thuộc về mình, ta cuồng loạn điên cuồng gào thét, cào cho mình mẩy đầy thương tích, toàn thân chảy máu,
Tỷ tỷ lúc ấy sợ hãi, sau khi kiểm tra mới phát hiện ta linh thể bị phá, linh thể vừa phá, thọ nguyên giảm mất một nửa, nàng biết người kia chính là chàng,
Về sau Thủy Tụ Yêu Đạo của Lưu Vân quan truyền ra tin tức, nói sau khi chàng chiến bại hai tay trói gà không chặt, một đường trốn đến Vụ Ẩn Sơn, thế là tỷ tỷ liền dẫn người đi tìm chàng báo thù,
Ta cũng không có ngăn nàng, Linh Xu mà vỡ sẽ sống không quá ba ngày, ta còn rõ hơn Diệp Huyền."
Doanh Trinh lắc đầu cười khổ, không biết trước khi chết Doanh Trinh lúc trước có biết hay chăng hắn cũng không phải là bại trong tay Diệp Huyền,
"Cô nói ra những điều này, không sợ ta sẽ giết cô?"
Tưởng San cười nhạt một tiếng, "Trên người chàng không sát ý, cũng biết là chàng đang cố ý dọa San nhi, hôm nay nói ra hết thảy những lời này, San nhi trong lòng dễ chịu đi nhiều, chàng còn sống, vậy hết thảy đều bình an,
Đúng, quên nói cho chàng, Lạc Hoa cung ta lấy hữu tình nhập pháp, dùng vô ý thoát pháp, San nhi trải qua một đoạn nghiệt duyên cùng chàng, nay đã đột phá Vô Vi cảnh, đạt đến đỉnh phong đại viên mãn, tu thành Tâm Kiếm."
Vô Vi cảnh, Hỗn Nguyên phía dưới.
Lúc này Doanh Trinh đã không thể không cẩn thận, nữ tử nhìn như nhu nhược đang đứng ở trước mặt mình vậy mà là Vô Vi cảnh đại viên mãn có danh xưng là Lục Địa Hành Tẩu,
Nếu như bị đối phương khám phá tu vi mình lúc này, sẽ có hậu quả gì?
Tưởng San đi tới trước bàn đá, thu dọn từng bộ đồ uống trà bỏ vào khay,
"Qua đoạn thời gian nữa San nhi sẽ phải đi, có lẽ vĩnh viễn sẽ không trở về nữa. Ta cùng tiện nhân kia có ước hẹn ba năm, cần quay về cung để tĩnh tu, "
Nói xong câu này, Tưởng San nâng đôi mắt đục lên nhìn thẳng Doanh Trinh, "Chàng thì sao? Chàng hy vọng là ả thắng, hay là ta thắng?"
Biết rõ đối phương không thấy mình, nhưng Doanh Trinh vẫn là có cảm giác bị nhìn thấu. Theo hắn thấy Tưởng San bất quá chỉ là một cô gái đáng thương, toàn tâm toàn ý yêu tha thiết giáo chủ Ma giáo, song thứ tình yêu mong muốn đơn phương đó rốt cuộc lại không có một cái kết quả tốt,
Doanh Trinh đang tính nói chuyện, đối phương ngón tay lạnh lẽo bỗng nhiên đặt ở trên môi mình,
"Vẫn là đừng nói thì hơn..."
Tưởng San quay người, hòa mình vào trong tuyết lớn ngoài đình.