Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 87 : Tiểu viện rào tre
Ngày đăng: 10:47 28/06/20
Lúc trở về Thanh Châu đã là mười ngày sau,
Trên đường trở về Doanh Trinh cũng không vội vã, chuyên môn lựa mấy con đường nhỏ vắng lặng hoặc là sông núi rừng rậm, hắn thỉnh thoảng liền sẽ dừng lại dạo bước mà đi, hắn cảm thấy làm vậy sẽ giúp mình suy nghĩ,
Mục đích Lý Nguyên Càn tìm gặp mình thoạt trông rất đơn thuần, chỉ là nhờ Doanh Trinh hỗ trợ tìm kiếm Thái Bình công chúa thôi,
Nhưng trong lòng Doanh Trinh thì rất rõ, đối phương ngàn dặm xa xôi chạy đến, tuyệt đối không phải nhìn qua đơn giản như vậy,
Kinh thành cách Long Đình sơn vạn dặm xa, Nhân Hoàng chọn ngay thời khắc cuối cùng của nhân sinh vẫn muốn chạy xa như vậy tới gặp mình, nhất định là có mục đích đặc biệt khác.
Một đường vắt óc suy nghĩ Doanh Trinh rốt cuộc cũng có thể đoán đại khái được một chút,
Đầu tiên đứng về phía góc độ của Lý Nguyên Càn lúc này để suy nghĩ, thọ nguyên sắp tận, thiên hạ đại loạn ngay trước mắt,
Như vậy hiện tại lão theo đuổi hàng đầu chính là tận lực ổn định thế cuộc trước khi mình băng hà, hoặc cũng có thể nói là đem tương lai bất lợi ảnh hưởng đến hoàng triều giảm xuống mức thấp nhất.
Nếu nhìn từ góc độ đó, mục đích thực sự Lý Nguyên Càn tìm đến hắn hơn phân nửa chính là vì quan sát, thăm dò nội tình của Doanh Trinh bây giờ.
Minh Kính hồ một trận chiến, Diệp Huyền trọng thương bế quan, không có lý do gì Doanh Trinh trên thân sẽ không có thương tổn. Thương thế nặng bao nhiêu? Bao lâu mới có thể khôi phục? Đó chính là thứ mà Lý Nguyên Càn muốn biết.
Doanh Trinh thậm chí còn cảm giác được, ngay một khắc Lý Nguyên Càn khám phá tu vi của mình, trong lòng nhất định có động sát tâm, nhưng bởi vì đủ loại nguyên do, lão lại không thể đi mạo hiểm như vậy,
Trong quy hoạch hậu sự tổng thể của Lý Nguyên Càn, Diệp Huyền và Doanh Trinh không nghi ngờ gì là hai cái nhân tố không ổn định lớn nhất,
Về phần sau cùng lão nói cái gì dặn dò Lý Nguyên Anh sẽ không gây khó dễ cho mình, nói không chừng cũng chỉ là chướng nhãn pháp mà thôi, mục đích là muốn ổn định mình ở Lĩnh Nam,
Doanh Trinh biết rõ, khi vị trí đã đạt đến cấp độ của Lý Nguyên Càn, thì một câu cũng không thể tin.
Cụ thể Nhân Hoàng sẽ làm ra bố trí như thế nào trong thời gian có hạn, Doanh Trinh quyết định kiên nhẫn chờ đợi.
Chuyện đầu tiên hắn làm khi trở lại Tam Tuyệt uyển, chính là đi tìm Phạm đại đầu bếp,
Vị đầu bếp này thân phận đặc biệt, lúc Tưởng San không có ở đây hắn sẽ chủ quản tất cả mọi sự vụ ở tửu lâu,
Mà bình thường hắn cũng không phải mỗi ngày đều sẽ đích thân xuống bếp, cho nên thời gian nhàn rỗi cũng tương đối nhiều.
Lúc Doanh Trinh tìm tới hắn, hắn đang ở trong phòng một chỗ biệt viện đánh bài cùng một đám bọn tiểu nhị,
Trong phòng,
Phạm Hồn miệng ngậm lấy tẩu thuốc, bên cạnh đặt ấm nước trà, hai tay để trần cầm xúc xắc chung chính la hét kêu người khác đặt cược,
Đây là một đầu bếp ngũ độc đều đủ cả,
Doanh Trinh vừa đẩy cửa vào, tất cả mọi người đều ngừng động tác trong tay,
Phạm Hồn cũng là sững sờ, vốn định nổi giận, sau khi nhận ra người tới chính là biệt uyển vị công tử ca không thể trêu vào, trên mặt lập tức nở một nụ cười,
Đêm đó quản gia Lưu Toàn của Tống Tề dẫn người điều tra Trúc viên, hắn là được chứng kiến thủ đoạn của thủ hạ người ta, hơn nữa cung chủ của mình cũng có căn dặn, bây giờ mình đã trở thành đầu bếp ngự dụng của người ta.
Nhưng hắn cũng không biết Doanh Trinh là ai.
"Ai nha, vị khách quý đây làm sao tìm được đến rồi? Ngài cũng muốn chơi hai ván?"
Doanh Trinh thản nhiên nói: "Đan Thanh Bình ở đâu?"
Phạm Hồn nghe vậy trên mặt kinh ngạc: "Cái đó Phạm mỗ thật sự không biết a?"
Doanh Trinh nhíu nhíu mày, sau đó ánh mắt lướt qua bàn đánh bài của bọn hắn, bàn đầy bạc vụn, chơi còn thật không nhỏ?
Chỉ thấy Doanh Trinh tay phải từ bên trong áo choàng lông đen chậm rãi duỗi ra, năm ngón tay vồ lấy,
Bạc trên mặt bàn đột nhiên rầm rầm tập trung lại một chỗ, ngay sau đó trong một loạt tiếng vang lộp bộp lộp bộp ngưng kết thành một quả cầu to,
Người ở chỗ này nhìn thấy một màn này đều là sợ đến không dám lên tiếng, có thể đem bạc cứng như vậy vò thành một cục như nhào bột mì vậy, đây là tiên thuật sao?
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nuốt ngụm nước bọt đánh ực,
Phạm Hồn một mặt kinh hãi thoáng nhiền quả cầu bằng bạc từ đống bạc trên bàn bị ép lại thành, trong lòng mát lạnh,
"Công tử, nơi ở của Đan đại gia, tiểu nhân chỉ biết vị trí đại khái, cụ thể tiểu nhân cũng chưa từng đi đến a, "
. . .
. . .
Sở dĩ Doanh Trinh muốn tìm Đan Thanh Bình, cũng là cảm thấy nếu đối phương có thể làm cho Tưởng San tiện thể nhắn lời trước khi đi, chắc hẳn địa vị của nàng này dưới tay Tưởng San là khá cao,
Như vậy nàng ta có sẽ biết tung tích của Tưởng San, hoặc là biết một chút tin tức liên quan tới túc địch của Tưởng San là Lý Tình Tuyết hay không?
Trước mắt xem ra, tựa hồ chỉ có manh mối này là có thể lợi dụng,
Từ trong miệng Phạm Hồn biết được, chỗ ở của Đan Thanh Bình là một tiểu trúc bên trong núi rừng nằm ở ngoài thành, kế một dòng suối nhỏ,
Mặc dù chỉ là một cái vị trí đại khái, nhưng đối với Doanh Trinh mà nói như vậy đã đủ,
Chỗ này rừng rậm rời xa quan đạo, xa xôi không có người ở, thậm chí ngay cả con đường nhỏ đều không có, trên mặt đất tuyết đọng cũng chỉ có dấu chân của một ít động vật nhỏ,
Doanh Trinh thả ra thần thức, sau đó không lâu liền đã khóa chặt vị trí của tiểu trúc,
'Thú vị, lại còn bố trí có huyễn cảnh, '
Huyễn cảnh nói đúng ra, là một loại trận pháp kỳ diệu, về phần bày trận như thế nào, lại cần loại linh khí nào để điều khiển vận chuyển, Doanh Trinh cũng không hiểu,
Lúc này hắn dừng bước lại, mà trước mặt hắn vẫn là rừng rậm um tùm bát ngát, không khác gì với cảnh sắc xung quanh,
Nhưng Doanh Trinh đã nhìn ra, đây chỉ là chướng nhãn pháp do huyễn cảnh hình thành mà thôi,
Bản Tâm Nạp Vật pháp quyết không đơn thuần là tai nghe, còn có nhìn, một chút huyễn cảnh thuật pháp nho nhỏ hoàn toàn không có tác dụng gì với Doanh Trinh,
Cảnh tượng trước mắt rơi trong mắt hắn, là một căn tiểu viện rào tre tinh xảo, trong viện tọa lạc lấy mấy căn nhà gỗ tinh xảo lớn nhỏ không đều, còn có mảng ruộng đã đóng tuyết,
Trên nóc nhà tuyết trắng mênh mang vẫn chưa tan, khói bếp lượn lờ, rất là u tĩnh,
Nơi này chỉ ở một mình Đan Thanh Bình, chắc hẳn huyễn cảnh này cũng là do nàng bố trí nhỉ?
Cũng phải, Thanh Châu phủ đệ nhất mỹ nhân đơn độc ở ngoài hoang vu dã ngoại, nếu như không có một chút thủ đoạn tự vệ, sẽ là chuyện nguy hiểm cỡ nào,
Doanh Trinh cất bước đi vào trang viên,
Trên mặt đất phủ tuyết ngay tại hàng rào ngoài viện, đang có một con thỏ toàn thân trắng như tuyết hai chân đứng thẳng hiếu kì đánh giá Doanh Trinh, một cặp mắt đỏ như là hồng bảo thạch,
Doanh Trinh đương nhiên chú ý tới nó, đương khi hắn nhìn về phía cặp kia mắt nhỏ màu đỏ đó, lập tức phát giác được một luồng sóng linh khí,
Thật quái lạ, cặp mắt đó lờ mờ truyền lại đến một hình ảnh phảng phất như trong gương, tiểu gia hỏa này hình như là đang mê hoặc tâm trí mình?
Thú vị, nghĩ đến hẳn là linh vật giống như Kim Thiềm,
Doanh Trinh đương nhiên không nhìn con thỏ này, chỉ là cười cười liền đẩy ra hàng rào viện đi vào,
Con thỏ trông thấy đối phương thờ ơ, cũng là gấp, vung chân kêu chi chi xông vào trong viện, chạy vào một căn nhà có khói bếp đang bốc lên, tựa hồ là báo cáo tình huống cho chủ nhân,
Thế là Doanh Trinh cũng cùng đi theo đến trước cửa căn nhà đó, hắn cũng không có gõ cửa, mà là trực tiếp đẩy cửa đi vào,
Trong nhà rất ấm, bố trí phi thường trang nhã, màu sắc phần lớn là hồng nhạt tím nhạt, để người ta vừa nhìn liền biết là nơi ở của nữ tử,
Trên mặt đất còn trải một lớp lông cừu màu vàng nhạt, đạp lên mềm mại, một chút thanh âm cũng không có,
Cách một lớp rèm sa mỏng trong suốt, một bóng người xinh đẹp đang an vị bên bếp lửa, trên thân chỉ khoác một kiện trường sam thiếp thân mềm mại bằng tơ lụa, bên trong không có vật gì.
Hai chân của nàng được kê trên một lớp thảm lông, trên thảm đặt một cây đàn,
Thời khắc này nàng đang vùi đầu điều chỉnh dây đàn, nghe thấy có người đi vào, cũng không quay đầu lại,
"Có thể đóng cửa phòng lại được không? Gió lạnh đều lùa vào trong, "
Nàng ngữ điệu ôn nhu, thanh âm mỹ diệu, dễ nghe vô cùng, rất có độ phân biệt, chính là hoa khôi của Thanh Châu, Đan Thanh Bình.
Trên đường trở về Doanh Trinh cũng không vội vã, chuyên môn lựa mấy con đường nhỏ vắng lặng hoặc là sông núi rừng rậm, hắn thỉnh thoảng liền sẽ dừng lại dạo bước mà đi, hắn cảm thấy làm vậy sẽ giúp mình suy nghĩ,
Mục đích Lý Nguyên Càn tìm gặp mình thoạt trông rất đơn thuần, chỉ là nhờ Doanh Trinh hỗ trợ tìm kiếm Thái Bình công chúa thôi,
Nhưng trong lòng Doanh Trinh thì rất rõ, đối phương ngàn dặm xa xôi chạy đến, tuyệt đối không phải nhìn qua đơn giản như vậy,
Kinh thành cách Long Đình sơn vạn dặm xa, Nhân Hoàng chọn ngay thời khắc cuối cùng của nhân sinh vẫn muốn chạy xa như vậy tới gặp mình, nhất định là có mục đích đặc biệt khác.
Một đường vắt óc suy nghĩ Doanh Trinh rốt cuộc cũng có thể đoán đại khái được một chút,
Đầu tiên đứng về phía góc độ của Lý Nguyên Càn lúc này để suy nghĩ, thọ nguyên sắp tận, thiên hạ đại loạn ngay trước mắt,
Như vậy hiện tại lão theo đuổi hàng đầu chính là tận lực ổn định thế cuộc trước khi mình băng hà, hoặc cũng có thể nói là đem tương lai bất lợi ảnh hưởng đến hoàng triều giảm xuống mức thấp nhất.
Nếu nhìn từ góc độ đó, mục đích thực sự Lý Nguyên Càn tìm đến hắn hơn phân nửa chính là vì quan sát, thăm dò nội tình của Doanh Trinh bây giờ.
Minh Kính hồ một trận chiến, Diệp Huyền trọng thương bế quan, không có lý do gì Doanh Trinh trên thân sẽ không có thương tổn. Thương thế nặng bao nhiêu? Bao lâu mới có thể khôi phục? Đó chính là thứ mà Lý Nguyên Càn muốn biết.
Doanh Trinh thậm chí còn cảm giác được, ngay một khắc Lý Nguyên Càn khám phá tu vi của mình, trong lòng nhất định có động sát tâm, nhưng bởi vì đủ loại nguyên do, lão lại không thể đi mạo hiểm như vậy,
Trong quy hoạch hậu sự tổng thể của Lý Nguyên Càn, Diệp Huyền và Doanh Trinh không nghi ngờ gì là hai cái nhân tố không ổn định lớn nhất,
Về phần sau cùng lão nói cái gì dặn dò Lý Nguyên Anh sẽ không gây khó dễ cho mình, nói không chừng cũng chỉ là chướng nhãn pháp mà thôi, mục đích là muốn ổn định mình ở Lĩnh Nam,
Doanh Trinh biết rõ, khi vị trí đã đạt đến cấp độ của Lý Nguyên Càn, thì một câu cũng không thể tin.
Cụ thể Nhân Hoàng sẽ làm ra bố trí như thế nào trong thời gian có hạn, Doanh Trinh quyết định kiên nhẫn chờ đợi.
Chuyện đầu tiên hắn làm khi trở lại Tam Tuyệt uyển, chính là đi tìm Phạm đại đầu bếp,
Vị đầu bếp này thân phận đặc biệt, lúc Tưởng San không có ở đây hắn sẽ chủ quản tất cả mọi sự vụ ở tửu lâu,
Mà bình thường hắn cũng không phải mỗi ngày đều sẽ đích thân xuống bếp, cho nên thời gian nhàn rỗi cũng tương đối nhiều.
Lúc Doanh Trinh tìm tới hắn, hắn đang ở trong phòng một chỗ biệt viện đánh bài cùng một đám bọn tiểu nhị,
Trong phòng,
Phạm Hồn miệng ngậm lấy tẩu thuốc, bên cạnh đặt ấm nước trà, hai tay để trần cầm xúc xắc chung chính la hét kêu người khác đặt cược,
Đây là một đầu bếp ngũ độc đều đủ cả,
Doanh Trinh vừa đẩy cửa vào, tất cả mọi người đều ngừng động tác trong tay,
Phạm Hồn cũng là sững sờ, vốn định nổi giận, sau khi nhận ra người tới chính là biệt uyển vị công tử ca không thể trêu vào, trên mặt lập tức nở một nụ cười,
Đêm đó quản gia Lưu Toàn của Tống Tề dẫn người điều tra Trúc viên, hắn là được chứng kiến thủ đoạn của thủ hạ người ta, hơn nữa cung chủ của mình cũng có căn dặn, bây giờ mình đã trở thành đầu bếp ngự dụng của người ta.
Nhưng hắn cũng không biết Doanh Trinh là ai.
"Ai nha, vị khách quý đây làm sao tìm được đến rồi? Ngài cũng muốn chơi hai ván?"
Doanh Trinh thản nhiên nói: "Đan Thanh Bình ở đâu?"
Phạm Hồn nghe vậy trên mặt kinh ngạc: "Cái đó Phạm mỗ thật sự không biết a?"
Doanh Trinh nhíu nhíu mày, sau đó ánh mắt lướt qua bàn đánh bài của bọn hắn, bàn đầy bạc vụn, chơi còn thật không nhỏ?
Chỉ thấy Doanh Trinh tay phải từ bên trong áo choàng lông đen chậm rãi duỗi ra, năm ngón tay vồ lấy,
Bạc trên mặt bàn đột nhiên rầm rầm tập trung lại một chỗ, ngay sau đó trong một loạt tiếng vang lộp bộp lộp bộp ngưng kết thành một quả cầu to,
Người ở chỗ này nhìn thấy một màn này đều là sợ đến không dám lên tiếng, có thể đem bạc cứng như vậy vò thành một cục như nhào bột mì vậy, đây là tiên thuật sao?
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nuốt ngụm nước bọt đánh ực,
Phạm Hồn một mặt kinh hãi thoáng nhiền quả cầu bằng bạc từ đống bạc trên bàn bị ép lại thành, trong lòng mát lạnh,
"Công tử, nơi ở của Đan đại gia, tiểu nhân chỉ biết vị trí đại khái, cụ thể tiểu nhân cũng chưa từng đi đến a, "
. . .
. . .
Sở dĩ Doanh Trinh muốn tìm Đan Thanh Bình, cũng là cảm thấy nếu đối phương có thể làm cho Tưởng San tiện thể nhắn lời trước khi đi, chắc hẳn địa vị của nàng này dưới tay Tưởng San là khá cao,
Như vậy nàng ta có sẽ biết tung tích của Tưởng San, hoặc là biết một chút tin tức liên quan tới túc địch của Tưởng San là Lý Tình Tuyết hay không?
Trước mắt xem ra, tựa hồ chỉ có manh mối này là có thể lợi dụng,
Từ trong miệng Phạm Hồn biết được, chỗ ở của Đan Thanh Bình là một tiểu trúc bên trong núi rừng nằm ở ngoài thành, kế một dòng suối nhỏ,
Mặc dù chỉ là một cái vị trí đại khái, nhưng đối với Doanh Trinh mà nói như vậy đã đủ,
Chỗ này rừng rậm rời xa quan đạo, xa xôi không có người ở, thậm chí ngay cả con đường nhỏ đều không có, trên mặt đất tuyết đọng cũng chỉ có dấu chân của một ít động vật nhỏ,
Doanh Trinh thả ra thần thức, sau đó không lâu liền đã khóa chặt vị trí của tiểu trúc,
'Thú vị, lại còn bố trí có huyễn cảnh, '
Huyễn cảnh nói đúng ra, là một loại trận pháp kỳ diệu, về phần bày trận như thế nào, lại cần loại linh khí nào để điều khiển vận chuyển, Doanh Trinh cũng không hiểu,
Lúc này hắn dừng bước lại, mà trước mặt hắn vẫn là rừng rậm um tùm bát ngát, không khác gì với cảnh sắc xung quanh,
Nhưng Doanh Trinh đã nhìn ra, đây chỉ là chướng nhãn pháp do huyễn cảnh hình thành mà thôi,
Bản Tâm Nạp Vật pháp quyết không đơn thuần là tai nghe, còn có nhìn, một chút huyễn cảnh thuật pháp nho nhỏ hoàn toàn không có tác dụng gì với Doanh Trinh,
Cảnh tượng trước mắt rơi trong mắt hắn, là một căn tiểu viện rào tre tinh xảo, trong viện tọa lạc lấy mấy căn nhà gỗ tinh xảo lớn nhỏ không đều, còn có mảng ruộng đã đóng tuyết,
Trên nóc nhà tuyết trắng mênh mang vẫn chưa tan, khói bếp lượn lờ, rất là u tĩnh,
Nơi này chỉ ở một mình Đan Thanh Bình, chắc hẳn huyễn cảnh này cũng là do nàng bố trí nhỉ?
Cũng phải, Thanh Châu phủ đệ nhất mỹ nhân đơn độc ở ngoài hoang vu dã ngoại, nếu như không có một chút thủ đoạn tự vệ, sẽ là chuyện nguy hiểm cỡ nào,
Doanh Trinh cất bước đi vào trang viên,
Trên mặt đất phủ tuyết ngay tại hàng rào ngoài viện, đang có một con thỏ toàn thân trắng như tuyết hai chân đứng thẳng hiếu kì đánh giá Doanh Trinh, một cặp mắt đỏ như là hồng bảo thạch,
Doanh Trinh đương nhiên chú ý tới nó, đương khi hắn nhìn về phía cặp kia mắt nhỏ màu đỏ đó, lập tức phát giác được một luồng sóng linh khí,
Thật quái lạ, cặp mắt đó lờ mờ truyền lại đến một hình ảnh phảng phất như trong gương, tiểu gia hỏa này hình như là đang mê hoặc tâm trí mình?
Thú vị, nghĩ đến hẳn là linh vật giống như Kim Thiềm,
Doanh Trinh đương nhiên không nhìn con thỏ này, chỉ là cười cười liền đẩy ra hàng rào viện đi vào,
Con thỏ trông thấy đối phương thờ ơ, cũng là gấp, vung chân kêu chi chi xông vào trong viện, chạy vào một căn nhà có khói bếp đang bốc lên, tựa hồ là báo cáo tình huống cho chủ nhân,
Thế là Doanh Trinh cũng cùng đi theo đến trước cửa căn nhà đó, hắn cũng không có gõ cửa, mà là trực tiếp đẩy cửa đi vào,
Trong nhà rất ấm, bố trí phi thường trang nhã, màu sắc phần lớn là hồng nhạt tím nhạt, để người ta vừa nhìn liền biết là nơi ở của nữ tử,
Trên mặt đất còn trải một lớp lông cừu màu vàng nhạt, đạp lên mềm mại, một chút thanh âm cũng không có,
Cách một lớp rèm sa mỏng trong suốt, một bóng người xinh đẹp đang an vị bên bếp lửa, trên thân chỉ khoác một kiện trường sam thiếp thân mềm mại bằng tơ lụa, bên trong không có vật gì.
Hai chân của nàng được kê trên một lớp thảm lông, trên thảm đặt một cây đàn,
Thời khắc này nàng đang vùi đầu điều chỉnh dây đàn, nghe thấy có người đi vào, cũng không quay đầu lại,
"Có thể đóng cửa phòng lại được không? Gió lạnh đều lùa vào trong, "
Nàng ngữ điệu ôn nhu, thanh âm mỹ diệu, dễ nghe vô cùng, rất có độ phân biệt, chính là hoa khôi của Thanh Châu, Đan Thanh Bình.