Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 90 : Đêm khuya hái hoa
Ngày đăng: 10:47 28/06/20
Mùa đông lạnh lẽo, thế nhưng bên trong nhạc sảnh về đêm vẫn náo nhiệt như vậy,
Người có tiền ban đêm ở nhà cũng là nhàm chán, liền chọn tới chốn ăn chơi này giết thời gian, lão bách tính môn bình thường thì hoặc là ôm lão bà đi ngủ sớm, hoặc là đồng hương tụ tập một chỗ uống rượu tâm sự đánh bài, tóm lại mỗi người đều có cách sống.
Kim Đại Hải thật sự có tiền, không thể nói mỗi đêm đều đến, nhưng cũng tuyệt đối coi là khách quen lớn trong Tam Tuyệt uyển, mà lại mỗi lần tới đều là ngồi trong bao sương, mặc dù chính hắn xài tiền vung tay quá trán, nhưng xác thực cũng không có để các huynh đệ thủ hạ chịu thua thiệt, tiếng tăm trượng nghĩa lan xa, xem như ở đâu cũng là nhân vật phóng khoáng.
Doanh Trinh đi cùng Sở Thanh Thanh vào sảnh, vẫn ngồi trong góc cũ, vị trí dù xa, cũng may tầm nhìn đẹp nên cũng không bị che, cho nên biểu diễn trên sân khấu cũng là nhìn được rõ ràng,
Đương khi Kim Đại Hải nhìn thấy Doanh Trinh bước vào, hai mắt lập tức híp thành một đường thẳng,
Nói tự đáy lòng hắn có xúc động rất muốn xuống dưới đó chào hỏi cùng đối phương, hoặc tìm một lý do gì đó để cùng đối phương nói vài câu, dù sao đỉnh cao nhất của võ đạo Đại Chu chính là ba người bọn họ. Nếu đổi lại là Lý Nguyên Càn hoặc Diệp Huyền ngồi ở phía dưới, chỉ sợ hắn đã sớm đi xuống,
Nhưng vị phía ở dưới đó, hỷ nộ không lộ, hung danh cái thế, cũng khiến hắn có chút do dự, đấu tranh nội tâm một hồi rốt cuộc hắn vẫn quyết định không nên chạm vào cây đinh này, an toàn là trên hết nha,
Đêm nay biểu diễn là một ít nghệ nhân tạp kỹ du lịch tứ phương, Doanh Trinh ngược lại cũng cảm thấy thú vị, so sánh tạp kỹ đã xem trong kiếp trước, nhóm những nghệ nhân cổ đại này càng liều mạng hơn, dẫu sao bọn họ cũng không có biện pháp bảo hộ tốt, cũng bởi vậy khảo nghiệm bản lĩnh cực kỳ, mười năm tôi luyện mới có cơ hội lên sân khấu kiếm tiền,
Đã cảm thấy không tệ, Doanh Trinh đêm nay cũng tham gia náo nhiệt, thưởng một ngàn lượng bạc, đương nhiên, số tiền này phần lớn sẽ rơi vào trong tay đoàn trưởng, bất quá nhóm nghệ nhân cũng sẽ được chia không ít, đối với bọn hắn mà nói đã là khoản thu nhập không nhỏ.
Đêm dần khuya, Doanh Trinh cũng có chút mệt mỏi, đứng dậy trở về, lúc về đến Trúc viên thì thấy đèn trong phòng Đan Thanh Bình vẫn sáng.
Vào phòng nằm xuống không lâu,
Trong đêm tốibên trong Trúc viên liền đến một người, người tới thân pháp cực nhanh, bước chân cực nhẹ, hoàn toàn tránh khỏi tai mắt đám người Diêu Tông,
"Chủ tử, chủ tử ngài đã ngủ chưa?" Thủy Tụ nép ở ngoài cửa nhỏ giọng gọi.
"Vào đi, "
Đạt được cho phép, Thủy Tụ rón rén mở ra cửa phòng nhảy vào, sau đó lại nhẹ đóng cửa khẽ, từ từ đi tới trước giường, hành lễ nói:
"Chủ tử mấy ngày trước không ở đây, là đi Long Đình sơn chăng?"
Doanh Trinh nằm ngửa trên giường, thản nhiên nói: "Làm sao ngươi biết được?"
Thủy Tụ ngồi xổm trước giường, cười ha hả nói: "Tiểu nhân thăm dò được, đoạn thời gian trước Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn từng xuất hiện ở Long Đình sơn góc đông Lĩnh Nam, thế là phỏng đoán lão ta nhất định là đến gặp người nào, mà cả một vùng Lĩnh Nam đáng giá Nhân Hoàng tới gặp trừ chủ tử ra còn có thể là ai?"
"Ngươi ngược lại là cơ linh, muộn như vậy đến là có chuyện gì?"
"Bẩm chủ tử, từ chỗ một vị cố nhân ở Thánh môn tiểu nhân nghe được, Khổng Uyên đã từng cùng Nhân Hoàng giao thủ, mà lại chỉ bị thương không chết, xem ra mấy năm này cảnh giới Khổng Uyên có tăng trưởng cực lớn, trận chiến này càng củng cố kỳ vọng của chư quân Thánh môn đối với hắn, hiện nay danh vọng của Khổng Uyên tại Thánh môn lờ mờ có xu thế vượt qua chủ tử."
Doanh Trinh trong lòng đã sớm xem vị Tà Đế này như một uy hiếp lớn của mình, khi nào tu vi mình còn chưa hoàn toàn khôi phục, xác thực không nên đụng phải người này.
"Đã bọn hắn đều xem trọng Khổng Uyên, ngươi thì sao? Sao ngươi không nước chảy bèo trôi vậy?"
Thủy Tú lập tức biến sắc, lo lắng nói: "Chủ tử nói lời ấy, tiểu nhân là một con chó của ngài, ngài có bao giờ nghe nói chó sẽ nhận chủ nhân thứ hai trong đời?"
Doanh Trinh mặc dù không biết hắn nói có phải là lời trong lòng hay không, nhưng vẫn gật đầu,
"Ngươi quả thực rất nghe lời, "
Thủy Tụ liên tục không ngừng lại lấy Thánh môn phát thề độc, nói cái gì nếu như phản bội chủ tử sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh này nọ,
"Tiểu nhân đêm khuya quấy rầy giáo chủ chính là vì chuyện này, đã hồi bẩm, tiểu nhân xin phép lui ra, không quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi, "
Nói xong, Thủy Tụ khom người chậm rãi lui lại,
"Chờ một chút, " Doanh Trinh tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, lên tiếng gọi hắn lại,
"Ngươi có bao giờ nghe nói tới Lạc Hoa cung không?"
Thủy Tụ kinh ngạc nói: "Lạc Hoa cung? Chủ tử nói đến có phải là Lạc Hoa cung trong truyền thuyết cả môn phái đều là tuyệt sắc, cung chủ cái thế vô song?"
"Ừm ~ người trong cung này thường hay hành tẩu nơi nào?"
Thủy Tụ cau mày nói: "Cái này sao, Lạc Hoa cung này rất là thần bí, tiểu nhân cũng không biết rõ lắm, chỉ là nghe nói môn phái này đều là tuyệt sắc nữ tử, chung thủy một lòng, nếu như lưu luyến một người thì cả đời sẽ không hối hận, tựa như là đam mê tình cảm thanh khiết vậy, bình thường sẽ không liên hệ cùng nam nhân, phần lớn đều rất quái gở."
Doanh Trinh nghe đến đó trong lòng không khỏi nghi hoặc, Đỗ Thất Thất thế nhưng là bán nghệ cũng bán thân, vậy sao có thể nói là chung thủy một lòng chứ? Chẳng lẽ Đỗ Thất Thất kỳ thực cũng không tính là người của Lạc Hoa cung chân chính?
"Ngươi qua đây, " Doanh Trinh trầm ngâm một lát, từ trên giường ngồi dậy, ngoắc tay gọi Thủy Tụ,
"Gần chút nữa, "
Thủy Tụ không rõ ràng cho lắm, nghe lời đưa đầu đến, Doanh Trinh ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng dặn dò:
"Ngươi làm như vậy... . sau đó như vậy..."
Thủy Tụ nghe được liên tục gật đầu,
"Rõ chưa?"
"Tiểu nhân đã rõ, "
"Đi thôi, "
"Dạ!"
...
Đêm khuya giờ Tý,
Đan Thanh Bình tắt đèn nằm xuống, lúc ngủ nàng đặc biệt thích chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn bạc, như vậy sẽ cảm thấy thoải mái hơn,
Nàng mới vừa nhắm mắt lại không lâu, liền phát giác được ngoài cửa một loạt tiếng bước chân rất nhỏ,
Người tới lén lén lút lút đi đến bên ngoài cửa phòng, không biết dùng thứ gì nhét vào khe cửa đem chốt cửa bật lên, sau đó rón rén đi vào, nhè nhẹ đóng cửa phòng, không phát ra một chút thanh âm,
Đan Thanh Bình nằm trên giường đưa lưng về phía cửa phòng, hai mắt nhắm nghiền khóe môi vểnh lên,
Tiểu tặc trình độ này cũng dám tới tìm ta?
Nghe thanh âm của nó, người nọ tựa hồ còn đứng ở nơi cửa, ước chừng là đang quan sát mình,
Đan Thanh Bình cười lạnh trong lòng, nghĩ sẽ đợi đến khi đối phương đến gần sẽ một chưởng đánh chết,
Thật lâu, vẫn không có động tĩnh gì,
Đan Thanh Bình đột nhiên cảm giác không đúng, vội vàng xoay người,
Đột nhiên, mấy chỗ huyệt đạo trên thân đồng thời bị phong bế, Đan Thanh Bình toàn thân mềm nhũn ngã ngửa ra giường,
Thời khắc này nàng phương tâm hoảng sợ, là ai có thể vô thanh vô tức tiếp cận mình? Chẳng lẽ là Doanh Trinh? Cho tới giờ khắc này trong lòng nàng mới kịp phản ứng, trước khi đi vào đối phương khôn khéo cố ý phát ra âm thanh chính vì để cho mình mất cảnh giác, thật gian trá!
Nàng ngửa mặt nằm trên giường, toàn thân không thể động đậy, linh khí trong thể nội bị phong bế, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy kẻ ở trước giường là một trung niên nam tử đầu cài trâm đạo sĩ,
'Không phải Doanh Trinh?'
Đan Thanh Bình nhất thời rùng mình khiếp sợ, nếu kẻ tới là để làm bẩn mình, phá sự trong trắng của mình, vậy thì chỉ có một con đường chết,
Lúc này đột nhiên hầu kết của nàng khẽ động, phát hiện đối phương cũng không có phong bế á huyệt của mình, vội vàng lên tiếng:
"Ngươi là ai? Phải chăng chán sống? Dám tới đây?"
Thủy Tụ cười dâm tà quái dị, nói: "Đan đại gia lời nói ấy, tại sao ta lại không dám tới nơi này?"
"Doanh Trinh ~~ cứu ta ~~~" Đan Thanh Bình khàn giọng gào thét, hy vọng có thể kinh động đế Doanh Trinh, nàng cũng vì phương tâm đại loạn mới không để ý đến một sự thật,
Chỗ ở của nàng cách Doanh Trinh bất quá chỉ mười trượng, lấy tu vi của Doanh Trinh sao không biết trong viện có người vào?
Thủy Tụ cười khằn khặc nói: "Ta đã thiết hạ cấm chế trong phòng, thanh âm sẽ truyền không ra, ngươi có kêu rách cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu, ha ha ha ha... . ."
Đan Thanh Bình mặt cắt không còn hột máu...
Người có tiền ban đêm ở nhà cũng là nhàm chán, liền chọn tới chốn ăn chơi này giết thời gian, lão bách tính môn bình thường thì hoặc là ôm lão bà đi ngủ sớm, hoặc là đồng hương tụ tập một chỗ uống rượu tâm sự đánh bài, tóm lại mỗi người đều có cách sống.
Kim Đại Hải thật sự có tiền, không thể nói mỗi đêm đều đến, nhưng cũng tuyệt đối coi là khách quen lớn trong Tam Tuyệt uyển, mà lại mỗi lần tới đều là ngồi trong bao sương, mặc dù chính hắn xài tiền vung tay quá trán, nhưng xác thực cũng không có để các huynh đệ thủ hạ chịu thua thiệt, tiếng tăm trượng nghĩa lan xa, xem như ở đâu cũng là nhân vật phóng khoáng.
Doanh Trinh đi cùng Sở Thanh Thanh vào sảnh, vẫn ngồi trong góc cũ, vị trí dù xa, cũng may tầm nhìn đẹp nên cũng không bị che, cho nên biểu diễn trên sân khấu cũng là nhìn được rõ ràng,
Đương khi Kim Đại Hải nhìn thấy Doanh Trinh bước vào, hai mắt lập tức híp thành một đường thẳng,
Nói tự đáy lòng hắn có xúc động rất muốn xuống dưới đó chào hỏi cùng đối phương, hoặc tìm một lý do gì đó để cùng đối phương nói vài câu, dù sao đỉnh cao nhất của võ đạo Đại Chu chính là ba người bọn họ. Nếu đổi lại là Lý Nguyên Càn hoặc Diệp Huyền ngồi ở phía dưới, chỉ sợ hắn đã sớm đi xuống,
Nhưng vị phía ở dưới đó, hỷ nộ không lộ, hung danh cái thế, cũng khiến hắn có chút do dự, đấu tranh nội tâm một hồi rốt cuộc hắn vẫn quyết định không nên chạm vào cây đinh này, an toàn là trên hết nha,
Đêm nay biểu diễn là một ít nghệ nhân tạp kỹ du lịch tứ phương, Doanh Trinh ngược lại cũng cảm thấy thú vị, so sánh tạp kỹ đã xem trong kiếp trước, nhóm những nghệ nhân cổ đại này càng liều mạng hơn, dẫu sao bọn họ cũng không có biện pháp bảo hộ tốt, cũng bởi vậy khảo nghiệm bản lĩnh cực kỳ, mười năm tôi luyện mới có cơ hội lên sân khấu kiếm tiền,
Đã cảm thấy không tệ, Doanh Trinh đêm nay cũng tham gia náo nhiệt, thưởng một ngàn lượng bạc, đương nhiên, số tiền này phần lớn sẽ rơi vào trong tay đoàn trưởng, bất quá nhóm nghệ nhân cũng sẽ được chia không ít, đối với bọn hắn mà nói đã là khoản thu nhập không nhỏ.
Đêm dần khuya, Doanh Trinh cũng có chút mệt mỏi, đứng dậy trở về, lúc về đến Trúc viên thì thấy đèn trong phòng Đan Thanh Bình vẫn sáng.
Vào phòng nằm xuống không lâu,
Trong đêm tốibên trong Trúc viên liền đến một người, người tới thân pháp cực nhanh, bước chân cực nhẹ, hoàn toàn tránh khỏi tai mắt đám người Diêu Tông,
"Chủ tử, chủ tử ngài đã ngủ chưa?" Thủy Tụ nép ở ngoài cửa nhỏ giọng gọi.
"Vào đi, "
Đạt được cho phép, Thủy Tụ rón rén mở ra cửa phòng nhảy vào, sau đó lại nhẹ đóng cửa khẽ, từ từ đi tới trước giường, hành lễ nói:
"Chủ tử mấy ngày trước không ở đây, là đi Long Đình sơn chăng?"
Doanh Trinh nằm ngửa trên giường, thản nhiên nói: "Làm sao ngươi biết được?"
Thủy Tụ ngồi xổm trước giường, cười ha hả nói: "Tiểu nhân thăm dò được, đoạn thời gian trước Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn từng xuất hiện ở Long Đình sơn góc đông Lĩnh Nam, thế là phỏng đoán lão ta nhất định là đến gặp người nào, mà cả một vùng Lĩnh Nam đáng giá Nhân Hoàng tới gặp trừ chủ tử ra còn có thể là ai?"
"Ngươi ngược lại là cơ linh, muộn như vậy đến là có chuyện gì?"
"Bẩm chủ tử, từ chỗ một vị cố nhân ở Thánh môn tiểu nhân nghe được, Khổng Uyên đã từng cùng Nhân Hoàng giao thủ, mà lại chỉ bị thương không chết, xem ra mấy năm này cảnh giới Khổng Uyên có tăng trưởng cực lớn, trận chiến này càng củng cố kỳ vọng của chư quân Thánh môn đối với hắn, hiện nay danh vọng của Khổng Uyên tại Thánh môn lờ mờ có xu thế vượt qua chủ tử."
Doanh Trinh trong lòng đã sớm xem vị Tà Đế này như một uy hiếp lớn của mình, khi nào tu vi mình còn chưa hoàn toàn khôi phục, xác thực không nên đụng phải người này.
"Đã bọn hắn đều xem trọng Khổng Uyên, ngươi thì sao? Sao ngươi không nước chảy bèo trôi vậy?"
Thủy Tú lập tức biến sắc, lo lắng nói: "Chủ tử nói lời ấy, tiểu nhân là một con chó của ngài, ngài có bao giờ nghe nói chó sẽ nhận chủ nhân thứ hai trong đời?"
Doanh Trinh mặc dù không biết hắn nói có phải là lời trong lòng hay không, nhưng vẫn gật đầu,
"Ngươi quả thực rất nghe lời, "
Thủy Tụ liên tục không ngừng lại lấy Thánh môn phát thề độc, nói cái gì nếu như phản bội chủ tử sẽ bị ngũ lôi oanh đỉnh này nọ,
"Tiểu nhân đêm khuya quấy rầy giáo chủ chính là vì chuyện này, đã hồi bẩm, tiểu nhân xin phép lui ra, không quấy rầy chủ tử nghỉ ngơi, "
Nói xong, Thủy Tụ khom người chậm rãi lui lại,
"Chờ một chút, " Doanh Trinh tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, lên tiếng gọi hắn lại,
"Ngươi có bao giờ nghe nói tới Lạc Hoa cung không?"
Thủy Tụ kinh ngạc nói: "Lạc Hoa cung? Chủ tử nói đến có phải là Lạc Hoa cung trong truyền thuyết cả môn phái đều là tuyệt sắc, cung chủ cái thế vô song?"
"Ừm ~ người trong cung này thường hay hành tẩu nơi nào?"
Thủy Tụ cau mày nói: "Cái này sao, Lạc Hoa cung này rất là thần bí, tiểu nhân cũng không biết rõ lắm, chỉ là nghe nói môn phái này đều là tuyệt sắc nữ tử, chung thủy một lòng, nếu như lưu luyến một người thì cả đời sẽ không hối hận, tựa như là đam mê tình cảm thanh khiết vậy, bình thường sẽ không liên hệ cùng nam nhân, phần lớn đều rất quái gở."
Doanh Trinh nghe đến đó trong lòng không khỏi nghi hoặc, Đỗ Thất Thất thế nhưng là bán nghệ cũng bán thân, vậy sao có thể nói là chung thủy một lòng chứ? Chẳng lẽ Đỗ Thất Thất kỳ thực cũng không tính là người của Lạc Hoa cung chân chính?
"Ngươi qua đây, " Doanh Trinh trầm ngâm một lát, từ trên giường ngồi dậy, ngoắc tay gọi Thủy Tụ,
"Gần chút nữa, "
Thủy Tụ không rõ ràng cho lắm, nghe lời đưa đầu đến, Doanh Trinh ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng dặn dò:
"Ngươi làm như vậy... . sau đó như vậy..."
Thủy Tụ nghe được liên tục gật đầu,
"Rõ chưa?"
"Tiểu nhân đã rõ, "
"Đi thôi, "
"Dạ!"
...
Đêm khuya giờ Tý,
Đan Thanh Bình tắt đèn nằm xuống, lúc ngủ nàng đặc biệt thích chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn bạc, như vậy sẽ cảm thấy thoải mái hơn,
Nàng mới vừa nhắm mắt lại không lâu, liền phát giác được ngoài cửa một loạt tiếng bước chân rất nhỏ,
Người tới lén lén lút lút đi đến bên ngoài cửa phòng, không biết dùng thứ gì nhét vào khe cửa đem chốt cửa bật lên, sau đó rón rén đi vào, nhè nhẹ đóng cửa phòng, không phát ra một chút thanh âm,
Đan Thanh Bình nằm trên giường đưa lưng về phía cửa phòng, hai mắt nhắm nghiền khóe môi vểnh lên,
Tiểu tặc trình độ này cũng dám tới tìm ta?
Nghe thanh âm của nó, người nọ tựa hồ còn đứng ở nơi cửa, ước chừng là đang quan sát mình,
Đan Thanh Bình cười lạnh trong lòng, nghĩ sẽ đợi đến khi đối phương đến gần sẽ một chưởng đánh chết,
Thật lâu, vẫn không có động tĩnh gì,
Đan Thanh Bình đột nhiên cảm giác không đúng, vội vàng xoay người,
Đột nhiên, mấy chỗ huyệt đạo trên thân đồng thời bị phong bế, Đan Thanh Bình toàn thân mềm nhũn ngã ngửa ra giường,
Thời khắc này nàng phương tâm hoảng sợ, là ai có thể vô thanh vô tức tiếp cận mình? Chẳng lẽ là Doanh Trinh? Cho tới giờ khắc này trong lòng nàng mới kịp phản ứng, trước khi đi vào đối phương khôn khéo cố ý phát ra âm thanh chính vì để cho mình mất cảnh giác, thật gian trá!
Nàng ngửa mặt nằm trên giường, toàn thân không thể động đậy, linh khí trong thể nội bị phong bế, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy kẻ ở trước giường là một trung niên nam tử đầu cài trâm đạo sĩ,
'Không phải Doanh Trinh?'
Đan Thanh Bình nhất thời rùng mình khiếp sợ, nếu kẻ tới là để làm bẩn mình, phá sự trong trắng của mình, vậy thì chỉ có một con đường chết,
Lúc này đột nhiên hầu kết của nàng khẽ động, phát hiện đối phương cũng không có phong bế á huyệt của mình, vội vàng lên tiếng:
"Ngươi là ai? Phải chăng chán sống? Dám tới đây?"
Thủy Tụ cười dâm tà quái dị, nói: "Đan đại gia lời nói ấy, tại sao ta lại không dám tới nơi này?"
"Doanh Trinh ~~ cứu ta ~~~" Đan Thanh Bình khàn giọng gào thét, hy vọng có thể kinh động đế Doanh Trinh, nàng cũng vì phương tâm đại loạn mới không để ý đến một sự thật,
Chỗ ở của nàng cách Doanh Trinh bất quá chỉ mười trượng, lấy tu vi của Doanh Trinh sao không biết trong viện có người vào?
Thủy Tụ cười khằn khặc nói: "Ta đã thiết hạ cấm chế trong phòng, thanh âm sẽ truyền không ra, ngươi có kêu rách cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi đâu, ha ha ha ha... . ."
Đan Thanh Bình mặt cắt không còn hột máu...