Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 95 : Trường An Nhất Điểm Hồng
Ngày đăng: 10:47 28/06/20
Toa xe lập tức lắc lư kịch liệt, bên trong toa xe Lý Vấn đã la toáng lên sợ hãi,
Triệu Hổ ngồi đánh xe phản ứng đầu tiên, ngay khi đối phương vừa xuất thủ, trường đao bên hông đã xuất, người thuận theo đao, nghênh diện bổ ra một đao lăng lệ,
Bên cạnh, Mã Khôn xoay người nhảy xuống đất, cánh tay dài đè lên hai đầu càng xe, hai tay đồng thời dùng sức ổn định toa xe, sau đó mạnh mẽ chậm rãi khiêng càng xe đỡ xuống đất, tránh va vào chủ tử nhà mình.
Lưu Đại Hải và Khúc Tòng Văn đang giục ngữa cũng lập tức nhảy đứng trên lưng ngựa, một người thì sử song đao, một người thì dùng dây roi bằng gân trâu,
Ba người vây kín lão đầu không rõ lai lịch lại, đánh cùng một lượt,
Mặc dù bốn người bọn họ không lộ diện trên giang hồ, nhưng công phu dưới tay đúng là chân thật, bằng không cũng sẽ không được Lý Duyện an bài bên thân nữ nhi yên thương nhất của mình,
Triệu Hổ đến từ trong quân, lúc còn trẻ từng phục dịch dưới trướng Tần Quảng, lúc thủ Bắc Cương từng giao chiến với Đại Hạ quân không dưới trăm lần, một thân công phu đều là ma luyện từ đống người chết.
Đao pháp song đao của Lưu Đại Hải được truyền lại từ tổ tiên, nghe nói gia gia hắn từng là Diện tiền đới đao thị vệ của Nhân Hoàng, thập nhị thức đao pháp có bốn thức là Nhân Hoàng tự mình chỉ điểm sửa đổi, uy lực khủng bố,
Khúc Tòng Văn thì là con riêng của môn chủ Thần Tiên môn trên giang hồ, toàn bộ tiên pháp đều là tinh túy từ cha,
Nhưng hôm nay ba người hợp lực vây công một cái lão đầu, mà lại đánh mãi không xong, tựa hồ còn ở vào thế yếu,
Lão nhân này tà khí mười phần, một đôi thiết trảo luyện đến đao thương bất nhập, cộng thêm thân pháp quỷ dị, liên tục phá chiêu,
Lúc này, lão đầu kia bất thình lình vọt tới trước, một tay chộp lấy nhuyễn tiên trong tay Khúc Tòng Văn, cổ tay khẽ lắc, một cỗ quái lực xuôi theo roi mà lên,
Khúc Tòng Văn chỉ cảm thấy hổ khẩu tê rần, trường tiên suýt nữa tuột tay,
Sau đó lão đầu kia tung cú đá ngang hướng về sau quét mạnh, bức lui hai người Triệu, Lưu, thân hình như cú đêm nhảy vút nhào về phía toa xe,
Ba người đồng thời kinh hãi,
Trông coi toa xe là Mã Khôn một thân công phu hoành luyện, mình đồng da sắt, có thể tại tắm trong chảo dầu sôi, cũng là người mạnh nhất trong bốn người,
Chỉ thấy hắn một tấc cũng không rời phương viên xe ngựa, thiết quyền to lớn cách không đấm ra,
Lão đầu nọ, người ở trên không trung, chợt như con dơi vỗ cánh, dùng một góc độ quái dị tránh thoát một quyền cách không này, thân hình như thoi đưa sà nhanh xuống,
Mã Khôn hét lớn một tiếng, song quyền có thể tồi kim liệt thạch đồng thời vung ra,
Lần này lão đầu nọ vậy mà không hề tránh, hai tay hóa trảo, lấy cứng chọi cứng,
"Xùy ~ "
Quyền trảo giao tiếp,
Bên trên đôi thiết quyền của Mã Khôn máu tươi lập tức bắn tung tóe, nếu không phải hắn có nội tình tốt, chỉ sợ trực tiếp liền bị đâm thủng mười lỗ,
Dù là như thế, hắn vẫn là không hề né tránh, lấy nhục thân ngăn ở trước toa xe,
Lão đầu kia cười quái dị một tiếng, tránh đi quyền phong của Mã Khôn, một cước đạp lên đầu vai,
Mã Khôn chợt cảm thấy một luồng đại lực ngàn cân đè xuống, bả vai trầm xuống, quỳ cộp trên mặt đất,
Lão đầu nọ thừa cơ phá rèm mà vào,
Trong nháy mắt lão đầu xông vào toa xe,
Một tiếng rít xé gió chói tai vang lên, như muốn chọc lủng lỗ tai của lão,
Tiếp đến, trong hai mắt lão đầu một chấm đỏ dần dần phóng đại hóa thành sắc đỏ đầy trời,
Lão chỉ cảm thấy ngực đau buốt, toàn thân kịch chấn, trong đầu lập tức ý thức được bên trong toa xe còn có siêu cấp cao thủ mai phục, mình vậy mà không phát giác chút nào,
Khiếp đảm, lão vội vàng phi thân thoái lui,
Ngay khi cả thân thể lão bay ra khỏi toa xe, bọn Triệu Hổ đang chạy tới lúc này mới nhìn thấy rõ ràng,
Trước ngực lão đầu đó lúc này đang cắm một cây thương đỏ, mà nơi cán thương, cầm bởi một thanh niên anh tuấn,
"Phốc phốc",
Lão đầu người trên không trung, miệng liên tiếp thổ huyết, quả thực là bị người cầm thương đâm lấy bay ngược,
Triệu Hổ, Lưu Đại Hải thấy thế cả mừng, bởi vì bọn hắn đã nhận ra người đến là ai,
Thanh niên áo trắng kia một tay cầm hồ lô rượu, một tay khác chỉ có ngón giữa và ngón trỏ bóp nhẹ cán thương, đâm cho lão đầu bay ngược một đường ngã xuống trên quan đạo,
Thanh niên áo trắng cắn mở nắp hồ lô rượu, sau đó ùng ục ùng ục uống vào mấy ngụm, tay áo lau miệng, nhíu mày nói:
"Vô Cực Ma Trảo? Có phải là ngươi không? Hùng Trấn Sơn?"
Hùng Trấn Sơn lồng ngực bị đâm xuyên, hơn nữa lão có thể cảm nhận được ngay cái sát na mũi thương nhập thể, mấy chục chỗ huyệt đạo trên thân thể đồng thời bị phá, bây giờ toàn thân đã không thể động đậy, hiện tại đứng được, là bởi vì thân thể bị trường thương của đối phương chống lấy,
Lão trợn to tròng mắt, miệng chật vật thốt ra:
"Ngươi. . . Ngươi là Hoắc Thanh!"
Bên trong ánh mắt của thanh niên có mấy phần giễu cợt,
"Bớt nói nhảm đi, lá gan mẹ nó cũng to lắm, đám Ma Môn chó nhà có tang cũng dám vuốt râu hùm Hoàng gia? Ai sai ngươi tới? Là ai đã tiết lộ hành tung của công chúa cho ngươi?"
Hùng Trấn Sơn ho ra mấy ngụm máu, dữ tợn nói: "Hoắc Thanh ngươi cũng đâu phải ngày đầu lăn lộn giang hồ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy có thể từ trong miệng ta moi ra được cái gì?"
Hoắc Thanh nghiêng cổ suy nghĩ,
"Có vẻ như không thể, "
Dứt lời, trường thương lắc một cái, toàn bộ thân thể của Hùng Trấn Sơn trong nháy mắt chia năm xẻ bảy,
Một đời lão quái của Ma Môn, chết cũng không được toàn thây,
Lúc này, Trường Lạc công chúa Lý Vấn cải nam trang cũng đã vị bước ra ngoài toa xe, lần này nàng thế mà bị dọa không ít,
Lúc ấy liền ngay cả chính nàng đều cho rằng lần này dữ nhiều lành ít, không ngờ Hoắc Thanh vậy mà núp trong bóng tối, hồi tưởng lại vẫn là một trận hãi hùng khiếp vía.
Lý Vấn vuốt ngực bình phục một lát, nhìn người thanh niên thoạt trông cũng chỉ tầm ba mươi tuổi nhẹ gật đầu,
"Đa tạ Hoắc thống lĩnh, "
Hoắc Thanh cười ha ha một tiếng, chắp tay nói Lý Vấn:
"Không dám không dám, đó là bổn phận của mạt tướng, "
Người thanh niên trông hơi có phần cà lơ phất phơ này, thực ra là Đại thống lĩnh Sơn Tự doanh thuộc bốn doanh Phong Lâm Hỏa Sơn, Thương Hùng Hoắc Thanh, vũ khí có tên là: Trường An Nhất Điểm Hồng,
Cùng Hàn Lâm đều là sư xuất Tần Quảng, ba lần chiến Sở Quang Nam, bại cả ba trận.
Hoắc Thanh thu thương mà đứng, mở miệng cười nói:
"Công chúa đi không từ giã, thực khiến Hoàng Thượng lo lắng, những nữ tỳ trong Trường Lạc cung đều bị trọng phạt, Hoắc mỗ nhận ý chỉ trong đêm đuổi theo, may mắn còn kịp, nếu không chỉ sợ đã gây nên họa lớn,
Công chúa, mạt tướng hộ tống người trở về nhé?"
Lý Vấn nghe thấy đối phương nói muốn mang mình trở về, lập tức nhíu mày không nói,
Hoắc Thanh này thân phận thật không đơn giản, đều có thể nói chuyện với hai thủ lĩnh của cả phe đại quân đội là Ninh Mục cùng Tần Quảng, mình ít nhiều cũng phải cho chút mặt mũi.
Thế nhưng là hiện tại thật vất vả mới trốn ra được, Lĩnh Nam đạo ở ngay trước mắt, chẳng lẽ cứ như vậy lại bị bắt trở về? Nàng có chút không cam tâm.
Lúc này đám người Triệu Hổ cũng nhao nhao đáp tạ Hoắc Thanh, lần này nếu như công chúa có xảy ra sai lầm gì, rơi đầu trước tiên sẽ chính là bốn người bọn họ,
"Đa tạ Hoắc Tướng quân, "
Hoắc Thanh khoát tay cười nói:
"Bốn vị cũng thật là lớn gan, dám bồi công chúa tự mình xuất cung, có điều lòng trung thành xác thực đáng khen, làm phiền mấy vị đem buộc hai con ngựa kia vào xe, đến Hàn môn điếm phía trước, chúng ta lại mua thêm ít ngựa, sau đó sẽ hồi kinh."
Nghe đến đó, Lý Vấn chợt mím môi một cái, đột nhiên nói:
"Không được, Hoắc Tướng quân, bản cung hiện tại tạm thời chưa muốn hồi kinh, "
Hoắc Thanh đem hồ lô rượu buộc bên trên trường thương, sau đó vác lên vai, cười tủm tỉm nói:
"Ai nha, làm vậy không tốt lắm, mạt tướng đã nhận được ý chỉ, nếu không mang công chúa về, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ chặt đầu của ta đấy, "
Lý Vấn hai mắt sáng lên, nàng tựa hồ nghe ra trong lời nói của đối phương có ý khác,
"Bản cung có phải là chủ tử của ngươi hay không?"
Hoắc Thanh gật đầu nói: "Đương nhiên phải, "
"Vậy bản cung hiện tại ra lệnh cho ngươi hộ tống ta xuôi nam xuống Lĩnh Nam, ngươi có dám không nghe theo không, "
Hoắc Thanh ra vẻ khổ sở nói: "Mạt tướng xác thực không dám, thế nhưng là thánh chỉ lớn nhất, chuyện này ấy. . ."
"Vậy thì dễ nói, chờ chúng ta hồi kinh, bản cung sẽ tự bẩm báo với phụ hoàng, là ta nghiêm lệnh ngươi tùy thân ở bên, ngươi vì không dám chống lại ý chỉ ta, cho nên mới theo ta đi Lĩnh Nam, "
Kỳ thật Hoắc Thanh trong lòng cũng muốn đi Lĩnh Nam một chuyến, không vì cái gì khác, hắn chỉ muốn biết thương thế của Doanh Trinh đã khôi phục được mấy thành, đối với triều đình mà nói việc đó quá mức quan trọng, hơn nữa vị công chúa này cũng hết sức phối hợp, thế là hắn bật cười lớn:
"Vậy đến lúc hồi kinh, công chúa ngài sẽ phải che chở mạt tướng một chút đấy, "
Lý Vấn thấy đối phương quả nhiên đổi ý, bèn vui vẻ nói: "Điều kiện tiên quyết là ngươi phải che chở cho ta trước, "
Hoắc Thanh cười ha ha một tiếng, vỗ bộ ngực bảo đảm: "Điểm ấy công chúa yên tâm, chút năng lực ấy mạt tướng vẫn phải có, "
Lý Vấn gật đầu cười, trong lòng biết có người này cạnh bên, chặng đường về sau hẳn sẽ rất bằng phẳng.
Triệu Hổ ngồi đánh xe phản ứng đầu tiên, ngay khi đối phương vừa xuất thủ, trường đao bên hông đã xuất, người thuận theo đao, nghênh diện bổ ra một đao lăng lệ,
Bên cạnh, Mã Khôn xoay người nhảy xuống đất, cánh tay dài đè lên hai đầu càng xe, hai tay đồng thời dùng sức ổn định toa xe, sau đó mạnh mẽ chậm rãi khiêng càng xe đỡ xuống đất, tránh va vào chủ tử nhà mình.
Lưu Đại Hải và Khúc Tòng Văn đang giục ngữa cũng lập tức nhảy đứng trên lưng ngựa, một người thì sử song đao, một người thì dùng dây roi bằng gân trâu,
Ba người vây kín lão đầu không rõ lai lịch lại, đánh cùng một lượt,
Mặc dù bốn người bọn họ không lộ diện trên giang hồ, nhưng công phu dưới tay đúng là chân thật, bằng không cũng sẽ không được Lý Duyện an bài bên thân nữ nhi yên thương nhất của mình,
Triệu Hổ đến từ trong quân, lúc còn trẻ từng phục dịch dưới trướng Tần Quảng, lúc thủ Bắc Cương từng giao chiến với Đại Hạ quân không dưới trăm lần, một thân công phu đều là ma luyện từ đống người chết.
Đao pháp song đao của Lưu Đại Hải được truyền lại từ tổ tiên, nghe nói gia gia hắn từng là Diện tiền đới đao thị vệ của Nhân Hoàng, thập nhị thức đao pháp có bốn thức là Nhân Hoàng tự mình chỉ điểm sửa đổi, uy lực khủng bố,
Khúc Tòng Văn thì là con riêng của môn chủ Thần Tiên môn trên giang hồ, toàn bộ tiên pháp đều là tinh túy từ cha,
Nhưng hôm nay ba người hợp lực vây công một cái lão đầu, mà lại đánh mãi không xong, tựa hồ còn ở vào thế yếu,
Lão nhân này tà khí mười phần, một đôi thiết trảo luyện đến đao thương bất nhập, cộng thêm thân pháp quỷ dị, liên tục phá chiêu,
Lúc này, lão đầu kia bất thình lình vọt tới trước, một tay chộp lấy nhuyễn tiên trong tay Khúc Tòng Văn, cổ tay khẽ lắc, một cỗ quái lực xuôi theo roi mà lên,
Khúc Tòng Văn chỉ cảm thấy hổ khẩu tê rần, trường tiên suýt nữa tuột tay,
Sau đó lão đầu kia tung cú đá ngang hướng về sau quét mạnh, bức lui hai người Triệu, Lưu, thân hình như cú đêm nhảy vút nhào về phía toa xe,
Ba người đồng thời kinh hãi,
Trông coi toa xe là Mã Khôn một thân công phu hoành luyện, mình đồng da sắt, có thể tại tắm trong chảo dầu sôi, cũng là người mạnh nhất trong bốn người,
Chỉ thấy hắn một tấc cũng không rời phương viên xe ngựa, thiết quyền to lớn cách không đấm ra,
Lão đầu nọ, người ở trên không trung, chợt như con dơi vỗ cánh, dùng một góc độ quái dị tránh thoát một quyền cách không này, thân hình như thoi đưa sà nhanh xuống,
Mã Khôn hét lớn một tiếng, song quyền có thể tồi kim liệt thạch đồng thời vung ra,
Lần này lão đầu nọ vậy mà không hề tránh, hai tay hóa trảo, lấy cứng chọi cứng,
"Xùy ~ "
Quyền trảo giao tiếp,
Bên trên đôi thiết quyền của Mã Khôn máu tươi lập tức bắn tung tóe, nếu không phải hắn có nội tình tốt, chỉ sợ trực tiếp liền bị đâm thủng mười lỗ,
Dù là như thế, hắn vẫn là không hề né tránh, lấy nhục thân ngăn ở trước toa xe,
Lão đầu kia cười quái dị một tiếng, tránh đi quyền phong của Mã Khôn, một cước đạp lên đầu vai,
Mã Khôn chợt cảm thấy một luồng đại lực ngàn cân đè xuống, bả vai trầm xuống, quỳ cộp trên mặt đất,
Lão đầu nọ thừa cơ phá rèm mà vào,
Trong nháy mắt lão đầu xông vào toa xe,
Một tiếng rít xé gió chói tai vang lên, như muốn chọc lủng lỗ tai của lão,
Tiếp đến, trong hai mắt lão đầu một chấm đỏ dần dần phóng đại hóa thành sắc đỏ đầy trời,
Lão chỉ cảm thấy ngực đau buốt, toàn thân kịch chấn, trong đầu lập tức ý thức được bên trong toa xe còn có siêu cấp cao thủ mai phục, mình vậy mà không phát giác chút nào,
Khiếp đảm, lão vội vàng phi thân thoái lui,
Ngay khi cả thân thể lão bay ra khỏi toa xe, bọn Triệu Hổ đang chạy tới lúc này mới nhìn thấy rõ ràng,
Trước ngực lão đầu đó lúc này đang cắm một cây thương đỏ, mà nơi cán thương, cầm bởi một thanh niên anh tuấn,
"Phốc phốc",
Lão đầu người trên không trung, miệng liên tiếp thổ huyết, quả thực là bị người cầm thương đâm lấy bay ngược,
Triệu Hổ, Lưu Đại Hải thấy thế cả mừng, bởi vì bọn hắn đã nhận ra người đến là ai,
Thanh niên áo trắng kia một tay cầm hồ lô rượu, một tay khác chỉ có ngón giữa và ngón trỏ bóp nhẹ cán thương, đâm cho lão đầu bay ngược một đường ngã xuống trên quan đạo,
Thanh niên áo trắng cắn mở nắp hồ lô rượu, sau đó ùng ục ùng ục uống vào mấy ngụm, tay áo lau miệng, nhíu mày nói:
"Vô Cực Ma Trảo? Có phải là ngươi không? Hùng Trấn Sơn?"
Hùng Trấn Sơn lồng ngực bị đâm xuyên, hơn nữa lão có thể cảm nhận được ngay cái sát na mũi thương nhập thể, mấy chục chỗ huyệt đạo trên thân thể đồng thời bị phá, bây giờ toàn thân đã không thể động đậy, hiện tại đứng được, là bởi vì thân thể bị trường thương của đối phương chống lấy,
Lão trợn to tròng mắt, miệng chật vật thốt ra:
"Ngươi. . . Ngươi là Hoắc Thanh!"
Bên trong ánh mắt của thanh niên có mấy phần giễu cợt,
"Bớt nói nhảm đi, lá gan mẹ nó cũng to lắm, đám Ma Môn chó nhà có tang cũng dám vuốt râu hùm Hoàng gia? Ai sai ngươi tới? Là ai đã tiết lộ hành tung của công chúa cho ngươi?"
Hùng Trấn Sơn ho ra mấy ngụm máu, dữ tợn nói: "Hoắc Thanh ngươi cũng đâu phải ngày đầu lăn lộn giang hồ, chẳng lẽ ngươi cảm thấy có thể từ trong miệng ta moi ra được cái gì?"
Hoắc Thanh nghiêng cổ suy nghĩ,
"Có vẻ như không thể, "
Dứt lời, trường thương lắc một cái, toàn bộ thân thể của Hùng Trấn Sơn trong nháy mắt chia năm xẻ bảy,
Một đời lão quái của Ma Môn, chết cũng không được toàn thây,
Lúc này, Trường Lạc công chúa Lý Vấn cải nam trang cũng đã vị bước ra ngoài toa xe, lần này nàng thế mà bị dọa không ít,
Lúc ấy liền ngay cả chính nàng đều cho rằng lần này dữ nhiều lành ít, không ngờ Hoắc Thanh vậy mà núp trong bóng tối, hồi tưởng lại vẫn là một trận hãi hùng khiếp vía.
Lý Vấn vuốt ngực bình phục một lát, nhìn người thanh niên thoạt trông cũng chỉ tầm ba mươi tuổi nhẹ gật đầu,
"Đa tạ Hoắc thống lĩnh, "
Hoắc Thanh cười ha ha một tiếng, chắp tay nói Lý Vấn:
"Không dám không dám, đó là bổn phận của mạt tướng, "
Người thanh niên trông hơi có phần cà lơ phất phơ này, thực ra là Đại thống lĩnh Sơn Tự doanh thuộc bốn doanh Phong Lâm Hỏa Sơn, Thương Hùng Hoắc Thanh, vũ khí có tên là: Trường An Nhất Điểm Hồng,
Cùng Hàn Lâm đều là sư xuất Tần Quảng, ba lần chiến Sở Quang Nam, bại cả ba trận.
Hoắc Thanh thu thương mà đứng, mở miệng cười nói:
"Công chúa đi không từ giã, thực khiến Hoàng Thượng lo lắng, những nữ tỳ trong Trường Lạc cung đều bị trọng phạt, Hoắc mỗ nhận ý chỉ trong đêm đuổi theo, may mắn còn kịp, nếu không chỉ sợ đã gây nên họa lớn,
Công chúa, mạt tướng hộ tống người trở về nhé?"
Lý Vấn nghe thấy đối phương nói muốn mang mình trở về, lập tức nhíu mày không nói,
Hoắc Thanh này thân phận thật không đơn giản, đều có thể nói chuyện với hai thủ lĩnh của cả phe đại quân đội là Ninh Mục cùng Tần Quảng, mình ít nhiều cũng phải cho chút mặt mũi.
Thế nhưng là hiện tại thật vất vả mới trốn ra được, Lĩnh Nam đạo ở ngay trước mắt, chẳng lẽ cứ như vậy lại bị bắt trở về? Nàng có chút không cam tâm.
Lúc này đám người Triệu Hổ cũng nhao nhao đáp tạ Hoắc Thanh, lần này nếu như công chúa có xảy ra sai lầm gì, rơi đầu trước tiên sẽ chính là bốn người bọn họ,
"Đa tạ Hoắc Tướng quân, "
Hoắc Thanh khoát tay cười nói:
"Bốn vị cũng thật là lớn gan, dám bồi công chúa tự mình xuất cung, có điều lòng trung thành xác thực đáng khen, làm phiền mấy vị đem buộc hai con ngựa kia vào xe, đến Hàn môn điếm phía trước, chúng ta lại mua thêm ít ngựa, sau đó sẽ hồi kinh."
Nghe đến đó, Lý Vấn chợt mím môi một cái, đột nhiên nói:
"Không được, Hoắc Tướng quân, bản cung hiện tại tạm thời chưa muốn hồi kinh, "
Hoắc Thanh đem hồ lô rượu buộc bên trên trường thương, sau đó vác lên vai, cười tủm tỉm nói:
"Ai nha, làm vậy không tốt lắm, mạt tướng đã nhận được ý chỉ, nếu không mang công chúa về, chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ chặt đầu của ta đấy, "
Lý Vấn hai mắt sáng lên, nàng tựa hồ nghe ra trong lời nói của đối phương có ý khác,
"Bản cung có phải là chủ tử của ngươi hay không?"
Hoắc Thanh gật đầu nói: "Đương nhiên phải, "
"Vậy bản cung hiện tại ra lệnh cho ngươi hộ tống ta xuôi nam xuống Lĩnh Nam, ngươi có dám không nghe theo không, "
Hoắc Thanh ra vẻ khổ sở nói: "Mạt tướng xác thực không dám, thế nhưng là thánh chỉ lớn nhất, chuyện này ấy. . ."
"Vậy thì dễ nói, chờ chúng ta hồi kinh, bản cung sẽ tự bẩm báo với phụ hoàng, là ta nghiêm lệnh ngươi tùy thân ở bên, ngươi vì không dám chống lại ý chỉ ta, cho nên mới theo ta đi Lĩnh Nam, "
Kỳ thật Hoắc Thanh trong lòng cũng muốn đi Lĩnh Nam một chuyến, không vì cái gì khác, hắn chỉ muốn biết thương thế của Doanh Trinh đã khôi phục được mấy thành, đối với triều đình mà nói việc đó quá mức quan trọng, hơn nữa vị công chúa này cũng hết sức phối hợp, thế là hắn bật cười lớn:
"Vậy đến lúc hồi kinh, công chúa ngài sẽ phải che chở mạt tướng một chút đấy, "
Lý Vấn thấy đối phương quả nhiên đổi ý, bèn vui vẻ nói: "Điều kiện tiên quyết là ngươi phải che chở cho ta trước, "
Hoắc Thanh cười ha ha một tiếng, vỗ bộ ngực bảo đảm: "Điểm ấy công chúa yên tâm, chút năng lực ấy mạt tướng vẫn phải có, "
Lý Vấn gật đầu cười, trong lòng biết có người này cạnh bên, chặng đường về sau hẳn sẽ rất bằng phẳng.