Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 110 : Buổi Đấu Giá Người Đẹp

Ngày đăng: 17:14 19/04/20


Ibiza, Pub sang trọng thứ hai trên thế giới, nơi này không thiếu những người

trong giới thượng lưu đến nhảy nhót vui chơi. Vì vậy, khung cảnh xa hoa

khiến, cách tiêu xài tiền người ta chắc lưỡi hít hà , ngay cả một ly

cocktail, sau khi qua bàn tay điều chế tỉ mỉ của người pha rượu trong

đây, mỗi ly có thể bán được 3.5 vạn bảng Anh!



Bất quá, nếu giới thượng lưu rất thích đến đây thì Lãnh Thiên Dục lại rất

khi đặt chân đến. Nhưng, hôm nay, hắn bị Cung Quý Dương cứng rắn lôi

kéo, bởi vì, hắn thật sự không chịu nổi Cung Quý Dương liên tục ném bom

khủng bố mình.



Khi Lãnh Thiên Dục mang theo gương mặt không muốn đi mà bước vào nơi này,

cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn cau mày. Trên đầu Cung Quý Dương có để

một quả táo, mà trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước đang cầm một thanh phi

đao, nhìn dáng vẻ giống như đang muốn biểu diễn một màn phóng phi đao

vào quả táo!



"Thiên Dục ---" mắt tinh Cung Quý Dương nhìn thấy một thân áo đen của Lãnh Thiên Dục, lập tức cất giọng nói.



Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy Lãnh Thiên Dục tới, cười ưu nhã một tiếng, tạm thời đem phi đao trong tay để xuống,



Lãnh Thiên Dục ngồi xuống, một đôi con ngươi thâm lúy băng lãnh bị mắt kính

che lấp. Không chỉ có hắn, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước cùng Cung Quý Dương

cũng đeo kính mát. Dù sao đây là nơi công cộng, với thân phận của bọn họ mà đi đến những nơi này, rất dễ dàng khiến truyền thông chú ý.



"Thiếu Đường đâu?" Lãnh Thiên Dục hỏi.



Chỉ thấy người kia một thân áo sơ mi màu tím đậm tùy ý ngồi thư thả trên

ghế salon, nhận lấy một ly rượu ngon từ waiter (bồi bàn) trong pub dâng

lên mà chậm rãi thưởng thức.



Hoàng Phủ Ngạn Tước giơ tay lên nói :"Đầy tháng của Tiểu Triệt và Tiểu Lạc,

cậu ta cố ý mang theo Kỳ Hinh cùng hai tiểu tử kia đến Ý ăn mừng rồi!"

[Về câu chuyện tình yêu của Lăng Thiếu Đường mời xem : bộ truyện Tứ đại

tài phiệt tập 1 "Tổng giám đốc tàn khốc - Vợ yêu tuyệt vời"!]



Ý?



Môi Lãnh Thiên Dục khẽ cong, xem ra không quá mấy ngày nữa bọn họ sẽ gặp lại nhau!



"Bộ dáng như vậy, chắc cậu cũng bị tên này cứng rắn lôi kéo đến đây chứ gì !" Lãnh Thiên Dục hời hợt nói.



Trong bốn người bọn họ, Lãnh Thiên Dục, Hoàng Phủ Ngạn Tước và Lăng Thiếu

Đường đều không thích những chỗ như thế này, chỉ có Cung Quý Dương này,

trời sinh hắn thích chui vào những "ổ" náo nhiệt.



Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ cười một tiếng, ngay sau đó nhún vai thong thả, ung dung nói :



"Cho nên, mục đích đầu tiên mình đến đây chính là khiến cho tên này nhục

chí!" Nói xong, hắn lại lần nữa nâng lên phi đao trong tay!



"Á á, từ từ nào!" Đang lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước sắp nâng phi đao lên, ở

thời điểm mảnh chỉ treo chuông (ngàn cân treo sợi tóc), Cung Quý Dương

tìm kế hoãn binh.



"Có chuyện gì?" Hoàng Phủ Ngạn Tước dương dương tự đắc lười biếng nói.



Trên gương mặt anh tuấn của Cung Quý Dương giương lên nụ cười vô tội, hắn nuốt một ngụm nước bọt nói :



"Ngạn Tước, cậu --- có phải là cậu nên bỏ hai ông trời đen trên mắt cậu xuống hay không?"



Hoàng Phủ Ngạn Tước không nhẫn nhịn được nữa, hắn nhíu mày, giọng nói ưu nhã

giống như của hoàng tử cao quý, mang theo khiêu khích không cho đối

phương từ chối :



"Gì? Sợ à? Mình có công phu bách phát bách trúng đó, không cần làm màu nữa!" (bách phát bách trúng : bắn đâu trúng đó)



Mà Lãnh Thiên Dục cũng không có ý định ngăn cản, hắn vẫn ngồi một chỗ lạnh lùng, nhàn nhã lắc lắc ly rượu



Cung Quý Dương vừa bị Hoàng Phủ Ngạn Tước nói kích như vậy, lập tức nói :"Đến đây, anh mày không sợ mày đâu ---"



"Phập---"
bàn tay nhỏ bé dùng lực, liền xách cổ người bán rượu lên, giọng nói lành lạnh mang theo men say :



"Anh không cần nói nhiều, mau mang rượu lên!"



Sau đó, bỏ tay thả hắn ra!



Người bán rượu lùi về sau mấy bước, lá gan bị cô dọa chết khiếp. Ngay sau đó, không nói hai lời, lập tức mang lên hai chai rượu!



Thật ra thì, bình thường Thượng Quan Tuyền sẽ không uống rượu, cô chỉ biết

thưởng rượu, tối nay là lần đầu tiên cô uống quá chén trong đời!



Cô chính là muốn chuốc say mình, say đến cái gì cũng không biết, say đến

một chút ý thức cũng không còn, có như thế cô mới có thể tùy tiện phóng

túng mình.



Không phải cần hoàn thành nhiệm vụ sao? Coi như tối nay cô làm rất tốt!



Nhưng mà, đàn ông nơi này không có người nào đáng để cô đặt vào mắt, không có người nào có thể làm cô có nửa điểm hứng thú, không có một người nào có thể bì được với --- Nhiếp Ngân!



Bọn họ đều có một sắc mặt, đều có dáng vẻ si mê như nhau!



Chẳng phải là muốn cô nhắm mắt giả mù, tùy tiện chộp một người đàn ông sao? Chỉ nghĩ đến đã khiến toàn thân cô phát rét!



"Nhiếp Ngân.....Nhiếp Ngân......" Rượu đã hoàn toàn chi phối suy nghĩ của

Thượng Quan Tuyền, trong đầu cô bây giờ, chỉ luẩn quẩn hình bóng cùng

giọng nói của Nhiếp Ngân.



Hắn là cấp trên của cô, cô là sát thủ của hắn, nhiều năm như vậy, cô chưa

bao giờ làm việc trái ý hắn. Không chỉ cô, ngay cả hai người sát thủ đặc công khác là Nhã Nhĩ và Mạt Đức cũng trung thành như vậy.



Không phải đây là việc hoàn thành nghi thức trưởng thành sao ?



Hừ, cho dù muốn cô hiến thân, cô cũng nhất định phải tìm tới chúa tể của trò chơi này, đàn ông à ---



Chẳng qua là loại động vật đơn bào suy nghĩ bằng thân dưới thôi! Cũng chỉ là đồ chơi!



Âm thanh hoan hô trong Pub càng, làm Thượng Quan Tuyền cảm thấy rất không thoải mái!



"Thật là ồn ào..., bán rượu---" Cô cất giọng kêu lên.



"Tiểu thư, cô muốn gì?"



Người bán rượu vừa nghe cô gọi mình, lập tức thò người ra, dù sao cũng không

nhiều người có thể cự tuyệt gái đẹp, nhất là một cô gái xinh đẹp tuyệt

sắc như vậy!



Một tay Thượng Quan Tuyền đặt lên đầu, tay khác chỉ về phía võ đài, giọng nói miễn cưỡng hỏi :"Bên kia đang làm gì?"



Đầu của cô muốn nổ tung, thấy những cô gái trẻ đẹp xôn xao trên võ đài, đang hát mà tựa như đang đùa giỡn, cực kỳ chán ghét!



"A, đó là tôi nay chúng tôi tổ chứ bán đấu giá những cô "thục nữ" xinh đẹp, tất cả mọi cô gái xinh đẹp đều có thể ra giá cho mình!" Người bán rượu

nói.



"Bán đầu giá "thục nữ" xinh đẹp? Nói trắng ra là bán mình chứ gì?" Thượng Quan Tuyền trắng nhợt lẩm bẩm nói.



"Sao ạ ? ---" Người bán rượu bị những lời của Quan Tuyền chặn ngan cuống họng, sắc mặt có vẻ rất lúng túng.



Ánh mắt mê ly của Thượng Quan Tuyền ngước nhìn lên khán đài, sau đó, cô

chợt cầm ly rượu trên quầy bar, uống một ly rồi lại một ly ---



"Tiểu, tiểu thư, cô uống như vậy không tốt ---"



"Cạch ---"



Người bán rượu còn chưa nói hết lời, Thượng Quan Tuyền liền hung hăng đặt ly

rượu trên quầy bar, ngay sau đó, lảo đảo đi đến trên đài ---



Cặp mắt người bán rượu trợn tròn, cô, cô ta muốn làm cái gì ? Không phải là ---



Muốn đập phá quán chứ ? Trời ơi !