Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
Chương 125 : Chủ quyền
Ngày đăng: 19:26 19/04/20
"Không phải vị hôn thê, anh không cần nói lung tung!" Mịch Nhi vừa nghe anh
lại tự nhiên tạo cho cô thân phận mới, đáp lại anh, phản bác, "Vừa nãy
anh nói tinh tinh trước mặt thư ký, em còn chưa có tìm anh tính sổ, bây
giờ anh còn dám nói!"
"Không phải vị hôn thê thì là cái gì? Không phải em đã sớm nói với người ngoài có vị hôn phu đấy sao, vậy em còn
không phải là vị hôn thê của anh?" Liên Tĩnh Bạch nhíu mày, bình chân
như vại nói, "Hơn nữa em chính là cô vợ nuôi từ bé đó, thật vất vả nuôi
lớn nuôi cho mập đến bây giờ, sớm muộn gì cũng phải lấy ăn!"
"Anh-- đáng ghét!" Mịch Nhi đỏ cả mặt, dĩ nhiên là cô hiểu cái từ"Ăn" là có ý
gì, bị anh chiếm tiện nghi trong lời nói, còn cô vẫn còn không tìm được
lời chống đỡ, không cách nào cãi lại trả thù.
"Anh đi xem mấy giờ rồi, còn không đi làm việc! Tổng giám đốc Triển thị dẫn đầu đục nước
béo cò, cẩn thận em đi thông báo toàn bộ công ty, để cho mọi người đều
học theo anh!" Mịch Nhi tự giác nói sang chuyện khác, đẩy anh ra, "Tránh ra ..., em muốn xem hoạt hình, không nên cản tầm mắt của em, anh nên
làm cái gì thì làm cái đó đi!"
Liên Tĩnh Bạch hở môi cười một tiếng, nghe lệnh trở lại chỗ ngồi của tổng giám đốc.
Mịch Nhi dời đi sự chú ý của anh, mà không phải anh dời đi sự chú ý của Mịch Nhi.
Hiện tại cô không hề nhắc tới kiện hàng khó sử kia, không hề bảo anh hủy đi
kiện hàng mà cũng bao gồm không để anh sử dụng, đây đã là vô cùng may
mắn, nhất định anh sẽ ném cái kiện hàng này đi thật xa, vĩnh viễn không
xuất hiện trong tầm mắt, để Mịch Nhi sẽ không bao giờ nhớ tới còn có món đồ này nữa!
Thấy anh rời đi, Mịch Nhi cũng tỉnh táo lại, cô ngồi trước máy vi tính, đeo tai nghe mới vừa đưa tới , nhấn chuột lật xem
trang web, tiện tay cầm lấy bánh ngọt ăn mấy miếng, rất nhanh, cô đã
trầm mê trong thế giới của bản thân.
Liên Tĩnh Bạch cứ theo lẽ
thường xử lý các hạng mục công việc, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhìn
cô ấy nhất định sẽ trở thành phu nhân tổng giám đốc!
Vô số nhân
viên nữ chưa gả nhất thời gào khóc thảm thiết, họ vẫn biết tổng giám đốc của mình không gần nữ sắc, sẽ không có hứng thú đối với họ, nhưng thỉnh thoảng có thể thưởng thức tướng mạo anh tuấn của tổng giám đốc độc
thân, lặng lẽ ảo tưởng mình là Cô bé lọ lem trong truyện thiếu nhi, toàn bộ đó là công việc tốt đẹp nhất!
Trước kia họ nghe được lời đồn
cô gái kia là người yêu của tổng giám đốc, cũng tự mình an ủi
không chịu tin tưởng, nhưng bây giờ, tình báo chân thật đã lộ ra ngoài, lời đồn đại, đều là sự thật. . . . . .
Tổng giám đốc của bạn họ quả thật đã yêu, thậm chí ngay cả vị hôn thê cũng nhô ra, điều này làm sao họ có thể chịu nổi!
Dĩ nhiên Mịch Nhi cũng chú ý tới tiến triển sự việc, đối với các loại lời
đồn đại, phần lớn cô vui mừng khi việc đã thành, mà khi chân tướng bị
vạch trần, càng khiến cho cô hài lòng. Thư ký Lãnh Dịch thật là khéo
hiểu lòng người, quả nhiên không cần lên tiếng đã truyền lời ra bên
ngoài.
Lần này thì tốt rồi, chủ quyền đã tuyên bố xong, ít nhất
có thể cắt đứt ảo tưởng với mọi phụ nữ độc thân trong công ty, giảm bớt
thật nhiều đối thủ!
Chuyện như cô mong muốn thuận lợi phát triển, cuộc sống của Mịch Nhi ở Triển thị trôi qua càng thoải mái hơn, phòng
làm việc tổng giám đốc hoàn toàn đã trở thành chỗ vui chơi hưởng thụ của cô, có ăn có uống có chơi có vui, còn có người ở cùng, loại hạnh phúc
này thật dễ chịu, cô cũng đã thật lâu không có được hưởng thụ.
Những ngày này, cô xem rất nhiều phim truyền hình, dĩ nhiên càng bắt đầu bổ
xung những phần của phim hoạt hình Bách Bảo năm năm trước, lại nhìn thấy Bách Bảo anh tuấn, Bách Tiểu Muội dịu dàng, Hắc Tiểu Đệ hoạt bát, còn
có Tiểu Mật Thỏ đáng yêu tạo hình của cô, những thứ này khiến cô nhớ lại tuổi thơ.
Hiện tại, những tạo hình của họ cũng đã trưởng thành
không còn là những đứa trẻ, nhưng mấy nhân vật chính trong chuyện xưa,
lại vẫn ngây thơ thuần khiết như cũ, quả nhiên là đã khác xưa, thời gian thật là tàn khốc như vậy.