Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
Chương 131 : Trúng chiêu
Ngày đăng: 19:27 19/04/20
Cuối cùng cũng có một chút thần trí, khiến não Liên Tĩnh Bạch suy nghĩ một vài vấn đề: hiện tại, có thể tiếp tục sao?
Hôm nay là ngày nghỉ phép, anh không cần nhớ tới công việc nữa, có đầy đủ
thời gian tiến hành vận động trên giường, đây là thiên thời, anh lại
đang thoải mái nằm ở trên giường, đây là địa lợi, anh vận sức chờ phát
động, Mịch Nhi cũng nằm ngay ở bên, đây cũng là nhân hòa.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, chẳng lẽ anh còn cần chờ đợi cơ hội kế tiếp hay sao? Lúc này không ăn, thì đợi đến bao giờ!
Vì vậy, Liên Tĩnh Bạch bị lửa nóng thiêu đốt thuận theo ý kiến thân thể,
anh che phủ cả người Mịch Nhi, thân thể cường tráng có lực chỉ dùng sức
nặng là đã triệt tiêu một nửa giãy giụa của Mịch Nhi, bàn tay của anh
tránh thoát khỏi tay Mịch Nhi, không để ý phản kháng của cô, không hề
thay đổi tiếp tục thăm dò vẻ đẹp của cô.
Tay trái của anh giữ tay Mịch Nhi nhẹ nhàng nhưng kiên quyết trói buộc cánh tay phản kháng lên
trên đầu giường, không để cho cô quấy rối làm phiền hành động của mình,
mà đổi thành một cái tay khác, năm ngón tay linh hoạt giống như ảo
thuật, thoải mái khởi động, liền cởi cúc áo của cô.
Cởi một cái, cởi hai cái. . . . . .
Theo động tác của anh, cái cổ mảnh mai trắng nõn lộ ra ngoài, đẹp đẽ tinh tế sáng bóng, màu da trắng nõn, làm cho người ta không thể nhịn được vui
mừng, muốn in dấu vết của mình lên bên trên nó.
Tâm động cũng là
hành động, Liên Tĩnh Bạch mang theo nụ hôn thấm ướt đi tới cái cổ trắng
mịn như ngọc của cô, anh giống như ma Huyết tộc đói bụng mấy ngàn năm,
đối với phần mạch máu dưới cổ hết sức hứng thú, môi anh hôn đến nơi nào, thì nơi đó lưu lại vết hôn đỏ hồng, mút vào gặm cắn, không buông tha
mỗi một tấc lãnh thổ.
Mịch Nhi lại sợ run nhiều hơn, anh hôn sâu
"Này --" một giây sau khi hút phải hơi sương, Liên Tĩnh Bạch không kịp chuẩn bị căn bản không có ý thức được đang xảy ra chuyện gì, thậm chí anh còn chưa kịp hiểu xong, thân thể bỗng chốc tê liệt.
Toàn thân của anh không có một chút khí lực, tứ chi mềm nhũn không xương mất đi khống chế, mới vừa vẫn còn sung sức chờ phát động cũng đã tạm ngừng, thân thể anh cường tráng ngã xuống, chán nản dựa trên người Mịch Nhi.
Nhìn chất thuốc phát huy tác dụng, Liên Tĩnh Bạch đã ngã xuống đất, Mịch Nhi thở phào nhẹ nhõm, thân thể cũng chốc tê liệt.
Một giây trước, toàn thân cô còn khẩn trương hết sức phản kháng, hiện tại,
cuối cùng cô cũng đã an toàn, loại tâm tình phập phồng này giống như đi
cáp treo, người nào đau tim cũng sẽ không thể chịu được.
Trong mành treo chuông, nếu như mà động tác chậm một chút nữa, thì thật sự suýt nữa bị anh ép buộc rồi!
Cũng may, tại thời điểm nguy cấp, nhớ lại mình có mang bên người thuốc mê phòng thân. . . . . .
Mặc dù cô chỉ chuẩn bị dùng nó tự vệ trên người những kẻ lưu manh, nhưng
hôm nay suýt nữa nguy cấp, cô thấy anh Tiểu Bạch không khác chỗ nào, nên cô đã phun vào người anh!
Mịch Nhi đã sớm không còn là cô thiếu
nữ ngốc ngếch đơn thuần, mấy năm này ở bên ngoài tích góp kinh nghiệm,
khiến cho cô mỗi phút đều nhớ phòng ngừa nguy hiểm, mặc dù lúc vừa về cô đã đồng ý ở chung một chỗ với anh Tiểu Bạch, nhưng cô không đề phòng
anh sẽ như vậy, lại biến thân nhào tới!
Chính cô đã điều chế hiệu quả thuốc mê, giờ phút này chính là phun sương phòng lang sói tốt nhất, trong nháy mắt giết chết tất cả sức lực của Liên Tĩnh Bạch.
Bình phục lại tâm tình, Mịch Nhi tức giận đẩy Liên Tĩnh Bạch đang đè trên
người mình ra, sau đó hốt hoảng lôi kéo áo ngủ, dồn dập cài lại nút áo
lần nữa.
Liên Tĩnh Bạch mang theo vẻ mặt không dám tin cùng bình
tĩnh, ánh mắt anh hỗn loạn và tức giận, nhìn chằm chằm Mịch Nhi, không
tiếng động đè nén lửa giận trong lòng mình.