Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 145 : Hiểu lầm

Ngày đăng: 19:27 19/04/20


"Thì ra, thì ra là như vậy sao --"



Ngón tay Liên Tĩnh Bạch run rẩy, chuyện bất hạnh nhất, đã xảy ra, ở trong

lòng Mịch Nhi, chính xác có một người đàn ông đã qua đời.



Cùng

một người đã chết tranh chấp, đây là không công bằng, cho dù là anh,

cũng không thấy được mình nhất định có phần thắng, anh không xác định là mình có thể hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc về người đàn ông đã chết.



Người chết vi đại, người hiền lành sẽ chủ động quên đi khuyết điểm của người

đã chết, chỉ nhớ rõ những ưu điểm tốt, đây chính là điều mà người sống

hoàn toàn không có biện pháp so sánh, miễn là còn sống, sẽ phạm sai lầm, nhưng đã chết đi cũng sẽ không có loại vấn đề này. . . . . .



Người đàn ông đã chết sẽ vĩnh viễn ở trong lòng của Mịch Nhi, sẽ không chủ

động đấu tranh sẽ không cùng mình cãi lại, nhưng người chết chính là

người thắng lợi lớn nhất!



Liên Tĩnh Bạch sợ hãi, trước kia Mịch

Nhi nói qua trong mấy năm nay cự tuyệt mọi người, anh cũng tin, tin

tưởng Mịch Nhi tuyệt đối không có phát triển tình cảm với người nào

khác, nhưng vì cái gì anh lại không có nghĩ tới, trong bao nhiêu người

đàn ông sẽ có người lại chủ động lao vào biển lửa, cũng không có hoài

nghi thậm chí sẽ có người dùng cái chết, để Mịch Nhi không thể không ghi nhớ được!



Cái chết của người đàn ông đó hiển nhiên là đã thành

công, sau khi đã qua đời có thể dành lấy một chỗ trong lòng Mịch Nhi,

được cô cất kỹ mang theo trên người --



"Không phải vậy, thật sự

không phải như anh tưởng tượng đâu! Anh Tiểu Bạch, anh -- anh bình tĩnh

một chút!" Mịch Nhi nhìn Liên Tĩnh Bạch đã gần như sắp sụp đổ, trong

lòng không thể nhịn được, bộ dạng anh vừa khổ sở vừa hốt hoảng, cô luôn

luôn tự tin anh Tiểu Bạch uy phong tài năng tuyệt sắc, tuyệt đối không

có vẻ mặt như vậy. . . . . .


cái hiểu lầm này thật sự không phải như anh tưởng tượng. . . . . . Anh

Tiểu Bạch, anh hãy nghe em nói, em sẽ nói tất cả cho anh biết--"



Anh không đành lòng làm hại tới cô, cô làm sao có thể để anh bị thương,

không cần thiết phải giấu giếm, sự yếu ớt nhát gan, ở trước mặt người

yêu căn bản là không không quan trọng!



Thân thể Liên Tĩnh Bạch bị Mịch Nhi túm chặt, bước chân thoáng chốc dừng lại, anh nghe lời cô...,

dừng lại hành động đi ra ngoài, nhưng thân thể vẫn không phản ứng, cũng

không có xoay người lại.



Mịch Nhi quỳ gối tiến lên mấy bước, cô

đưa đôi tay ra, vững vàng ôm lấy bắp chân Liên Tĩnh Bạch, kề mặt hẳn lên bắp thịt cường tráng, như khóc như kể nói: "Em sẻ nói thật, anh nghe em nói hết đi! Cái kim cương này thật sự là dùng tro cốt một người con

trai tạo thành, nhưng đó cũng không phải một người đàn ông, mà chỉ là

một đứa bé, một đứa bé trai! Nó là một đứa bé đáng yêu đã sống cùng em

hai năm, cũng là. . . . . Cũng là người bệnh nhân đầu tiên em không cứu

được --"



Nước mắt Mịch Nhi đã rơi như mưa, đem trí nhớ đau đớn mở ra lần nữa, đem vết thương còn chưa khỏi hẳn vạch trần, cô rất khổ sở,

nhưng vì để cho Liên Tĩnh Bạch đánh tan hiểu lầm, cô nguyện ý chịu được

tất cả.



Những chuyện kia luôn luôn chất đống trong lòng, không

phải không đụng vào là có thể làm bộ không còn tồn tại, cô trước kia lừa mình dối người mà trốn tránh, tự an ủi mình thôi miên mình nói đó là

bởi vì còn chưa có chuẩn bị tốt, nhưng nó đã tạo thành hậu quả, khiến

vết thương không thể bình phục, khiến người yêu sinh ra dày đặc hiểu

lầm, hại người hại mình, trăm hại mà không có ích, cô không thể cứ như

vậy.



Đúng, nếu như không ép mình, không ép mình đối mặt với con

đường này, thì lúc nào cô mới có dũng cảm chuẩn bị tâm lý thật tốt nữa

đây?