Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 173 : Cuốn sạch thành phố

Ngày đăng: 19:27 19/04/20


"Nhưng. . . . . ." Mịch Nhi có chút không đành lòng nói, "Nhưng anh ở nhà bận rộn như vậy, em cũng làm một ít chuyện cho nghi thức đính hôn của chúng ta! Tại sao có thể để tất cả mọi người đều vì em khẩn trương chuẩn bị bữa tiệc đính hôn, bàn thân em lại chạy ra ngoài chơi sao. . . . . ."



"Không phải để em đi chơi, không phải anh cũng cho em sắp xếp công việc sao?" Liên Tĩnh Bạch giúp cô sửa sang lại đầu tóc, "Nếu như trong nhà cần em đưa ra ý, cần em tới mặc thử ăn thử gì đó, dĩ nhiên không thể nào thả em đi rồi! Anh nói là lúc em rảnh, đến Mộc Ái minh sát ám phóng(*), đây cũng là sở trường của em, hơn nữa là chuyện chỉ có em mới có thể hoàn thành. Cho nên, em cứ thoải mái đến quan sát tìm ra vấn đề của Mộc Ái đi, phần lớn chuẩn bị bữa tiệc hãy để anh bận tâm, cứ như vậy ai có việc nấy, phân công rõ ràng cũng không có gì không tốt."



(*):bên ngoài công khai quan sát, bên trong dò la hỏi han tình hỉnh



"Ách. . . . . ." Tay trái Mịch Nhi nhẹ nhàng gõ tay phải, ánh mắt suy tư mấy giây, cuối cùng mới nói, "Ít nhất để em thử giúp anh một chút, nếu như chỉ có một mình anh bận rộn vì chuyện hai người chúng ta đính hôn, em thật không có biện pháp tiếp nhận!"



"Vậy. . . . . . Được rồi!" Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng nói, không quên tiếp tục dặn dò cô một câu, "Nhưng nhất định không được làm loạn, nên giao cho quản gia người làm tuyệt đối không nên tự mình làm, em chỉ cần đi làm công việc anh giao là được rồi!"



Anh có còn nhớ rõ cảnh tượng lúc cô tự mình bò đến chỗ cao đổi bóng đen, nếu như ở nhà xảy ra mấy chuyện giống vậy nữa, anh thật sẽ chết sớm mất!



"Em biết rồi!" Mịch Nhi kèm theo vẻ mặt vui cười, gật đầu đồng ý nói.



Cứ như vậy, nhà họ Triển trong nháy mắt dâng lên một không khí vui mừng, quản gia và những người làm ở đây đều dốc hết sức vô cùng bận rộn chuẩn bị bữa tiệc đính hôn cho thiếu gia và tiểu thư Mịch Nhi, mỗi người ở đây đều trên cương vị công tác nắm chặt thời gian tăng giờ làm việc, gắng khiến chuyện vui nhà họ Triển được tổ chức long trọng mà hoàn mỹ.
Nhìn đồng hồ, Mịch Nhi quyết định muốn rời khỏi bệnh viện đi về nhà, nếu như trì hoãn một lát nữa, cô nhất định liền không kịp bữa tối của nhà họ Triển, nói không chừng Liên Tĩnh Bạch sẽ vì cô trễ một lúc liền kêu gọi mọi người đi tìm cô, huyên náo xôn xao dư luận. . . . . .



Mịch Nhi nói đi là đi, bước nhẹ rời khỏi khoa chỉnh hình.



Cô vừa đi về phía cửa chính Mộc Ái, vừa từ từ tổng kết thu hoạch trong hôm nay, kết quả hao tốn hơn nửa ngày điều tra cẩn thận khiến cô rất hài lòng, Mộc Ái không hổ là bệnh viện hàng đầu, phần lớn khoa cũng làm việc nề nếp điều lệ hoàn thiện, kỹ thuật của bác sĩ và y tá cũng rất chuyên nghiệp rất cao siêu, có thể chữa trị cho người bệnh ở trình độ lớn nhất.



Cho dù có một số chỗ không như ý muốn có ẩn lang giấu cẩu, ở nơi này có quá phận trong bệnh viện cũng coi như không thể tránh được, bây giờ cô đã nhìn ra vấn đề, về sau có thể chuyên tâm chỉnh đốn và cải cách hoàn thiện ở phương diện kia!



Anh Tiểu Bạch sắp xếp cho cô làm quả nhiên là hoàn mỹ không có khuyết điểm, lúc đầu cô nên nghe lời anh, cũng sẽ không làm trễ nãi tiến độ chuẩn bị của nhà họ Triển, cũng có thể đi sâu hơn tiến hành hiểu rõ bệnh viện Mộc Ái rồi. . . . . .



Mịch Nhi vừa đi vừa lắc đầu, đôi mắt tím dưới cặp mắt kính lớn vừa hối hận vừa cảm động, bây giờ cách bữa tiệc chính thức cử hành đính hôn chỉ có hai ngày, cô muốn sử sụng thời gian vào bệnh viện!



"Mục cô nương!"