Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 79 : Cưng chiều

Ngày đăng: 19:26 19/04/20


"Ôi, em thật sự quênmất!" Mịch Nhi kêu lên một tiếng, lúc này cô mới nhớ tới, chắp tay trước ngực cầu xin tha thứ, "Thật xin lỗi, mấy ngày nay em bận rộn một hạngmục ở phòng thí nghiệm, cho nên quên mất. . . . . ."



Kéo tay áoLiên Tĩnh Bạch, Mịch Nhi vội thúc giục: "Nếu tất cả mọi người đều đãđến, anh Tiểu Bạch, vậy chúng ta còn không mau đi!"



Liên TĩnhBạch nhoẻn miệng cười, thuận thế cầm tay Mịch Nhi ở lòng bàn tay, rahiệu tài xế trong xe thể thao, tiếng còi xe kêu lên trước cửa học viện y học, anh kéo Mịch Nhi đi vào xe thể thao, rời đi nhanh chóng.



Nhưng cử chỉ của hai người thân mật chặt chẽ như người yêu, khiến trái timcác thiếu nữ vây quanh tan vỡ thành từng mảnh thủy tinh rơi đầy trênđất, nhìn xe thể thao chở bọn họ Bạch Mã hoàng tử và một người con gáikhác đi mất, vô số người cũng kêu rên ra tiếng.



Nhìn thần tháimọi người ngoài cửa xe, mặt của Mịch Nhi lại xụ xuống, hung hăng nhéobắp đùi Liên Tĩnh Bạch, cô hừ nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thể phát rahormone của ngựa đực lớn, anh tuyệt đối là kẻ thù chung của phụ nữ!"


Mỗi lần anh lấy mắt kính của Mịch Nhi xuống trong lòng đều cảm thấy maymắn, thật may là Mịch Nhi vì tránh khỏi các đào hoa loại phiền toái ởtrường học, che đậy một phần vẻ đẹp của cô, cô vừa vì đi theo học tậpthầy hướng dẫn bây giờ mới vào học viện, hàng năm liền sống trong phòngthí nghiệm của trường học, lại giấu hai phần xinh đẹp. Nếu không, để cho cô vợ nhỏ xinh đẹp như vậy linh động như vậy sống ở đại học có nhiềunam sinh như lang như hổ, người nổi máu ghen nhất định chính là anh!



"Ghét à! Lấy mắt kính của em làm gì!" Mịch Nhi cau mày, mắt kính bị lấy, cô có một loại cởi ra màng bảo vệ lo lắng, "Trả em ——"



" Tại sao lại che khuất đôi mắt xinh đẹp như vậy?" Liên Tĩnh Bạch cưngchiều nhìn đôi mắt màu tím rực rỡ của cô, "Hơn nữa cho dù mang mắt kínhbình thường mắt cũng sẽ rất mệt mỏi, anh làm sao nhẫn tâm!"



"Hừ, miệng lưỡi trơn tru!" Mịch Nhi nghiêng đầu, không để ý đến anh nữa.



Khóe miệng Liên Tĩnh Bạch cười khẽ, nâng mái tóc dài của Mịch Nhi, siết chặt vành tai trái của cô, ngón tay dài dừng lại trên khuyên tai ở bên taicô. Đây là thói quen lớn nhất mấy năm gần đây anh dưỡng thành, để choanh có một loại hoàn toàn nắm được Mịch Nhi trong tay, cô cảm giác cũngkhông có chỗ trốn nữa.