Giáo Hoàng Phản Nghịch
Chương 17 :
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Bữa trưa của Trác Cẩn Khác phi thường phong phú, sau khi ăn xong còn hưởng thụ hoa quả, ba người Hiên Viên Kiệt gặm mì ăn liền cùng bánh mì, giăm bông, cũng không cảm thấy bữa trưa của mình kém chỗ nào, hương vị của mì ăn liền hiện đại ăn một hai lần vẫn là không tồi, ba người ăn trong phòng mát mẻ, ngay cả canh nóng hầm hập cũng uống một nửa, cả người đổ một tầng mồ hôi mỏng. So với những người đã chết, không có đồ ăn thì chỉ có thể chịu đói, ba người bọn họ thật sự cũng coi như không tồi.
Sau khi ăn no uống tốt, tâm tình buồn bực cũng đã tiêu tan không ít, Nam Cung Việt lại lần nữa tạo không khí sinh động, “A Kiệt, bọn tớ phải làm sao thì mới có được dị năng vậy?” Nam Cung Việt khoa tay múa chân, một bộ nghiêm túc, giống như gã đang dùng dị năng chiến đấu với ai vậy.
Trưởng Tôn Kỳ di động đến bên cửa sổ, tiếp tục nghiêm túc tận trách xem xét tình huống bên ngoài, hiện tại hoàn cảnh này, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi, chẳng qua, y cũng dựng lỗ tai, nghe bên này nói chuyện. Bình tĩnh lý trí như y, cũng phải thừa nhận, y vẫn có chút ảo tưởng đối với dị năng, lại suy xét thực tế thêm một chút, dị năng trong thế giới về sau, nhất định là quan trọng phi thường. Lúc này Trưởng Tôn Kỳ, vẫn còn chưa nghĩ được cụ thể như vậy, không biết dị năng sẽ mạnh tới trình độ nào, dị năng giả lại sẽ đạt được địa vị như thế nào. Ở trong quan niệm của đám Trưởng Tôn Kỳ, một ít vũ khí của nhân loại so dị năng thì vẫn có lực uy hiếp hơn nhiều, lấy thân phận địa vị của bọn họ, không có dị năng ở mạt thế vẫn như cũ có thể trải qua rất tốt.
“Không biết.” Hiên Viên Kiệt trả lời phi thường sảng khoái, cũng làm cho người ta thực buồn bực, chẳng qua đây cũng là lời nói thật, bởi vì Hiên Viên Kiệt cũng không biết phải như thế nào mới có thể thức tỉnh dị năng.
Nam Cung Việt cho Hiên Viên Kiệt một cái liếc mắt cậu thật vô dụng, thật là làm cho người ta rất muốn đánh gã một trận, sau đó bày ra một bộ chuyên gia, “Lấy kinh nghiệm trà trộn internet nhiều năm của tớ, dị năng này khẳng định là không phải cứ tùy tùy tiện tiện liền thức tỉnh.” Nam Cung Việt vô nghĩa, Trưởng Tôn Kỳ cùng Hiên Viên Kiệt thật sự không muốn nghe, chẳng qua cũng sẽ không làm ra hành vi ấu trĩ bịt lỗ tai lại, “Căn cứ tổng kết của tớ, dị năng là phải khi đối mặt với sống chết mới thức tỉnh được.”
Đừng nói, suy luận phán đoán này thật đúng là rất đáng tin cậy, nếu Trác Cẩn Khác nghe được, sẽ chỉ biết cười cho qua, cái phán đoán suy luận này, chỉ là nhất thời, về sau sẽ gặp phải những sự tình không hiểu ra sao liền sẽ thức tỉnh dị năng, còn sẽ không ít, đơn giản vì hiện tại là đầu mạt thế, bị kích thích sẽ thôi phát tiến độ dị năng thức tỉnh thôi, tiềm chất không tốt, sẽ không thể bị kích thích thức tỉnh, cứ như vậy mà mất đi tính mạng.
Hiên Viên Kiệt nhớ lại tình huống của hắn một chút, cảm thấy xác thật là như thế, sau đó híp mắt nhìn Nam Cung Việt, nhìn đến khi Nam Cung Việt ôm tay trước ngực tỏ vẻ phòng bị, lại nhìn Trưởng Tôn Kỳ, làm sau lưng Trưởng Tôn Kỳ một trận lạnh cả người quay đầu lại. “Cậu muốn làm sao?” Nam Cung Việt vẻ mặt phòng bị nói, thân là bạn tốt, cực kỳ rõ ràng, biểu tình này của Hiên Viên Kiệt tuyệt đối là không có ý tốt.
“Tớ đang suy nghĩ đặc huấn cho các cậu.” Hiên Viên Kiệt phi thường nghiêm túc nói, “Các cậu cần phải có được năng lực tự bảo vệ mình.” Lời này vô luận là Trưởng Tôn Kỳ hay là Nam Cung Việt, đều tỏ vẻ bọn họ tiếp nhận, thân là đại nam nhân một giới, bọn họ không muốn ỷ lại vào người khác, thân là bạn tốt, bọn họ cũng không muốn trở thành liên lụy của Hiên Viên Kiệt. “Các cậu đều phải chuẩn bị tâm lý, đặc huấn này sẽ không nhẹ nhàng đâu. Tớ sẽ để các cậu chiến đấu trước, xem có thể dưới sống chết mà bức ra dị năng của các cậu không.” Hiên Viên Kiệt cũng không có ý định dấu diếm hai người, thực thẳng thắn thành khẩn nói cho Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ, hắn tính toán, sắp sửa cùng với bọn họ gặp phải chiến đấu tàn khốc.
“Làm sao vậy?” Trưởng Tôn Kỳ không có đi ra ngoài, thứ quan sát được, trước sau đều rất có hạn, y phải hiểu được tình huống cụ thể, mới có thể phân tích cùng ứng đối đúng chỗ.
Sau khi uống hết nửa bình nước, Hiên Viên Kiệt bắt đầu kể lại những thứ hắn nhìn thấy ở bên ngoài ra, thực vật cùng động vật biến dị, cực nóng dị thường.
“Thế này có còn để cho người sống nữa hay không đây.” Nam Cung Việt đối với tình huống trước mắt cảm thấy phi thường khó có thể tiếp thu.
Thế đạo thế này, thật đúng là không muốn để cho người sống sót, khi mặt trời chìm xuống, nhiệt độ không khí lại cực nhanh mà hạ thấp xuống.
“Thật lạnh.” Điều hòa đã bị Nam Cung Việt đóng lại, sờ soạng cánh tay của mình, đi lại ở trong phòng, vẫn như cũ cảm thấy lạnh. Nơi này vốn dĩ là một mảnh đất ấm áp, đừng hy vọng bọn họ mang theo bao nhiêu quần áo, càng thêm thật đáng buồn chính là, bởi vì nơi này bốn mùa ấm áp, điều hòa nơi này cũng đều là điều hòa một phía, chỉ có thể đủ làm lạnh, không có hạn chế nhiệt.
Hiện tại là buổi tối bảy tám giờ, nhiệt độ không khí đã giảm thấp tới khoảng mười độ. Hiên Viên Kiệt còn tốt, nhưng khóe miệng Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt đều đã bắt đầu phát tím rồi.
“Tớ đi kiếm bó củi trở về.” Tiếp tục như vậy là không được, Hiên Viên Kiệt phi thường có trách nhiệm, đây cũng là vì không có biện pháp nào, nơi này không có bất luận phương tiện gì để sưởi ấm, chăn gì đó, có thể tìm được ở trong phòng nghỉ, chỉ là như vậy vẫn còn xa xa không đủ, trên xe có điều hòa, nhưng là ở nơi hoang dã, nào có thể nghỉ ngơi tốt hơn chỗ này được chứ, có thể suy xét cũng chỉ có thủ đoạn sưởi ấm nguyên thủy, dùng lửa.