Giáo Hoàng Phản Nghịch
Chương 5 :
Ngày đăng: 11:34 30/04/20
Hiên Viên Kiệt ghìm ngựa một cái, con ngựa chạy tốc độ cao bị lặc đến giơ móng trước lên, cuối cùng thành thật ngừng tại chỗ, lắc lắc lông mao, phun phun khí. Ánh mắt Hiên Viên Kiệt nhìn cây kia, bóng người mới vừa rồi nhìn thấy căn bản là không tồn tại.
“Làm sao vậy, A Kiệt?” Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt cũng đều ghìm ngựa dừng lại, Trưởng Tôn đi tới hỏi.
“Vừa rồi, nơi đó hình như có người.” Ấnh mắt Hiên Viên Kiệt vẫn còn dừng bên dưới cây, dưới ánh sáng loang lổ, mới vừa có bóng người mặc bạch y, không thấy rõ bộ dáng lắm, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy ý cười nhàn nhạt bên miệng bóng người, cho hắn một loại cảm giác kỳ diệu.
“Tớ nói đủ rồi đi, A Kiệt, cậu đó là do chạy quá mức, bị mặt trời làm hoa mắt thôi, làm gì có người nào chứ.” Nam Cung Việt kháng nghị nói, biết rõ hắn sợ nhất là mấy thứ cổ quái, còn nói mấy chuyện sởn tóc gáy như vậy nữa.
“Cũng phải.” Mắt thấy mới là thật, tựa như Nam Cung Việt nói vậy, hắn chẳng qua chỉ là hoa mắt mà thôi, nơi đó căn bản là không có ai hết.
“Đi thôi.” Quay đầu ngựa lại, Hiên Viên Kiệt dẫn đầu xuất phát chạy. Đây bất quá cũng chỉ là một nốt nhạc đệm nhàm chán trong nhân sinh mà thôi, rất nhanh liền sẽ bị Hiên Viên Kiệt quên mất.
Trưởng Tôn Kỳ theo sát sau đó, “Từ từ, hai tên các cậu.” Nam Cung Việt la hét đuổi kịp hai người.
Tiếng vó ngựa xa dần.
Trác Cẩn Khác từ sau thân cây đứng dậy, nhìn ba người đi xa, sau đó nhìn nhìn lên bầu trời, vừa rồi ánh mặt trời vặn vẹo dị thường một chút, tạo thành thuật pháp của y nhất thời sai lầm, cũng để cho Hiên Viên Kiệt nhìn thấy y, chẳng qua cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi, y rất nhanh liền dấu đi thân ảnh, đứng ở sau cây rồi.
Trải qua một đoạn thời gian quan sát này, hiểu biết của Trác Cẩn Khác đối với Hiên Viên Kiệt, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt, đã không phải chỉ dừng lại tại tung tin vịt cùng nghe nói, đối với sở trường đặc biệt của ba người này, Trác Cẩn Khác đã biết rõ hoàn toàn.
Thành tích của Nam Cung Việt không tốt, nhưng Nam Cung Việt lại là một tên hacker, xếp hạng trên thế giới cũng không thấp, Trưởng Tôn Kỳ cũng đã sớm bắt đầu trà trộn trong giới tài chính, tôi luyện kinh nghiệm một chút, còn Hiên Viên Kiệt, người này có thể nói là toàn tài, kỹ thuật máy tính không kém hơn Nam Cung Việt kém, trên vấn đề thao túng tài chính, cũng không thua Trưởng Tôn Kỳ, nguyên nhân chính là vì mỗi một thứ đều thực xuất sắc, ngược lại không có sở trường đặc biệt gì.
Trải qua quan sát bọn họ trong khoảng thời gian này, hiểu biết của Trác Cẩn Khác đối với bọn họ cũng có chút đổi mới, Hiên Viên Kiệt bọn họ, không phải là người chỉ có dựa vào gia thế cùng cha mẹ mới có thể trở nên nổi bật. Bọn họ có được sở trường đặc biệt, đều là chính bọn họ nỗ lực đạt được, cho dù có rời khỏi gia tộc cùng cha mẹ, bọn họ vẫn như cũ có được tiền vốn để mình trải qua cuộc sống tốt nhất. Chỉ riêng điểm này thôi, ba người này đã tốt hơn nhiều so với đám công tử ca mà trước kia Trác Cẩn Khác quen biết rồi.
“Xem ra, chúng ta phải tách ra một thời gian rồi.” Hiên Viên Kiệt bưng chén rượu lên.
“Này thì có gì chứ?” Trưởng Tôn Kỳ cũng bưng lên hắn chén rượu, nhún nhún vai.
“Tình hữu nghị thiên trường địa cửu, không quan tâm thời gian khoảng cách.” Nam Cung Việt tổng kết một chút, nói ra một câu cảm tính, hắn bưng chén rượu lên, ba người va chạm chén rượu, phát ra thanh âm thanh thúy.
Tình nghĩa hữu nghị ấm áp bao lấy ba người, Trác Cẩn Khác vây xem thu hồi canh mắt của mình. Khi y bước lên vị trí Giáo Hoàng, bằng hữu có thể đứng bên cạnh y đã sớm lần lượt hy sinh giữa hắc ám rồi, khi y múa may vũ khí với Thần, bên người y đã sớm không còn bằng hữu có thể nói chuyện nữa. Y muốn chiến đấu cùng Thần, muốn chiến đấu cùng cường giả, cũng là vì tịch mịch đi.
“Các lão bằng hữu, thật muốn cùng các ngươi uống một chén.” Trác Cẩn Khác đã ở dị thế sống qua hơn ba trăm năm, tuyệt đối có tư cách dùng ngữ khí lão nhân thở dài nói chuyện như vậy.