Giáo Hoàng Phản Nghịch
Chương 57 :
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Chiến đấu, nhân loại còn đang chiến đấu, nhà khoa học vì sinh tồn của nhân loại mà chiến đấu trong phòng thí nghiệm, tiến hóa giả vì sinh tồn của nhân loại mà chiến đấu cùng Sinh Vật Biến Dị, chỉ là niềm hy vọng ở trong lòng, theo nguồn thức ăn nước uống dần giảm bớt, dưới tình huống không thấy có tiếp viện, chậm rãi thu nhỏ lại, tùy ý các loại cảm giác mặt trái tuyệt vọng cùng chết lặng từ từ len lỏi vào trong lòng. Bọn họ thực sự vẫn cần phải lại tiếp tục chiến đấu nữa sao?
Năng lực thừa nhận tâm lý của Hiên Viên Kiệt rất cao, cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa từng có loại cảm giác này, bởi vì trong lòng hắn rất rõ ràng, hy vọng của nhân loại nằm ở chỗ Trác Cẩn Khác, tuy rằng thực không cam lòng, nhưng cũng là bởi cái nhận tri này mới làm cho tâm tính hắn không có thiên về các mặt trái. Ra khỏi thành chiến đấu, là vì để bản thân mạnh hơn, sớm một ngày có thể quăng đi Trác Cẩn Khác, bởi vì điều này, Hiên Viên Kiệt chưa bao giờ lảng tránh bất cứ trận chiến đấu với Sinh Vật Biến Dị một lần nào cả. Có cái mục tiêu Trác Cẩn Khác kia ở đó, tiến bộ của Hiên Viên Kiệt đúng là rất nhanh, chỉ là vẫn như cũ không đủ, vẫn là cảm giác chênh lệch căn bản không thể nào đuổi theo.
Thời điểm Trác Cẩn Khác buông xuống, mấy người Hiên Viên Kiệt còn đang chiến đấu với Sinh Vật Biến Dị, đã thật lâu không có chú ý tới, lại nhìn mấy người Hiên Viên Kiệt, thành phần thiên chi kiêu tử đã giảm bớt đi không ít. Tài nguyên nước giảm bớt, khiến mấy người Hiên Viên Kiệt rất khó có thể lại bảo trì bề ngoài của bản thân thoải mái thanh tân sạch sẽ được nữa, lau qua loa chỉ khiến cho mấy người Hiên Viên Kiệt nhìn qua thì tương đối sạch sẽ hơn một chút mà thôi, so với Trác Cẩn Khác trắng nõn sạch sẽ, khác biệt thật quá rõ ràng. Đồ ăn giảm bớt, chỉ có thể gặm bánh quy khô cằn, sắc mặt phiếm xanh vàng, nhìn qua không có sáng trong như trước kia nữa, nhưng cho dù đã tới nông nỗi như thế, giá trị của gương mặt kia vẫn như cũ là rất cao.
Dừng trên một khối đá nứt trong thành thị đổ nát thê lương, Trác Cẩn Khác ngồi xuống, độ cao khoảng gần ba mét, khiến đôi chân Trác Cẩn Khác lơ lửng giữa không trung, vị trí tuyệt hảo, ở ngay phía sau mấy người Hiên Viên Kiệt đang chiến đấu, đảm đương chức trách phông nền. Không có ai nhìn thấy được Trác Cẩn Khác đến đây từ lúc nào, Trác Cẩn Khác cũng không có quấy nhiễu mấy người Hiên Viên Kiệt đang chiến đấu, lặng im cười tủm tỉm nhìn. Chỉ tới khi ở chỗ Hiên Viên Kiệt phát sinh biến hóa, dư quang khóe mắt mới thấy được Trác Cẩn Khác.
Mà vừa nhìn thấy, trò vui liền lớn rồi, Trác Cẩn Khác gây cho Hiên Viên Kiệt một đoạn ký ức khắc sâu mãnh liệt, khiến Hiên Viên Kiệt lập tức thay đổi động tác ngay trong chiến đấu, trước tiên là đi xác định Trác Cẩn Khác có phải chân thật hay không, lại xem nhẹ an toàn của bản thân, cũng may, đồng bọn bên người hắn đều đáng giá để tín nhiệm, đã giúp Hiên Viên Kiệt xử lý nguy cơ.
“Cậu…” Làm cái gì đó, Nam Cung Việt đang muốn rít gào với bạn tốt, đã từng là tay mơ trong chiến đấu, hiện giờ đã có thể đúng lý hợp tình mà rống lên với Hiên Viên Kiệt trong lúc chiến đấu được rồi.
“Trác Cẩn Khác.” Hiên Viên Kiệt trầm giọng mà hô lên một cái tên, ánh mắt nhìn theo ánh mắt hắn, khiến Nam Cung Việt không thể không nghẹn phần còn lại vào bụng.
“Ngươi đã sớm biết chuyện tai biến?” Trưởng Tôn Kỳ đầu óc linh hoạt ngay lập tức hiểu rõ hàm nghĩa trong lời nói của Trác Cẩn Khác, xoay đầu qua, nhìn Trác Cẩn Khác, bên trong ngọn lửa màu đen lay động, tuy rằng Trác Cẩn Khác đang ngồi ngay ngắn ở trên đá vụn, nhưng lại xa xôi đến như vậy.
“Ta biết.” Trác Cẩn Khác cũng không phủ nhận.
“Vì cái gì lại không thông báo cho chúng ta??” Nam Cung Việt đã mất đi người thân ngay sau tai biến không khỏi gào thét lên với Trác Cẩn Khác.
“Nói cho các ngươi?” Trác Cẩn Khác nghiêng đầu, “Lúc ấy ta và các ngươi có quen biết nhau sao? Mà cho dù ta có nói, thì lúc ấy sẽ có ai tin tưởng ta chứ?” Trác Cẩn Khác tung ra một đống vấn đề, chỉ cần có lý trí, đều hiểu được, lúc ấy, cho dù Trác Cẩn Khác có công bố, cũng sẽ chẳng có ai tin. Chưa từng trải qua, nhân loại sẽ vĩnh viễn không tin tưởng rằng mạt thế sẽ buông xuống.
“Làm sao ngươi lại biết được?” Hiên Viên Kiệt trên người có thật nhiều vết thương, nhưng đã phát hiện ra nhược điểm của con Sinh Vật Biến Dị này, nhanh chóng bố trí công kích, sau đó tiêu diệt đối phương, một thân máu tươi, dẫn theo hỏa kiếm màu đen, ánh mắt sáng quắc nhìn Trác Cẩn Khác.
“Cường giả cấp bậc giống như ta, đối với tương lai luôn sẽ có vài phần dấu hiệu cảm ứng mạc danh, vào năm khi chúng ta mười tám tuổi, ta đã biết tai biến sẽ buông xuống.” Độ tuổi dễ nhớ cỡ nào, cái độ tuổi vừa mới thành niên đã bị đuổi ra khỏi Trác gia.
Trong lời của Trác Cẩn Khác cũng để lộ ra một tin tức quan trọng, đó chính là trước khi tai biến, thời điểm Trác Cẩn Khác mười tám tuổi, cũng đã có thực lực tương đương.