Giáo Hoàng Phản Nghịch
Chương 82 :
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Ôm, Trác Cẩn Khác có thể coi như là kích động sống sót sau tai nạn, hôn, tuy rằng Trác Cẩn Khác không thể thích ứng được, nhưng vẫn như cũ có thể cho rằng Hiên Viên Kiệt đang kích động sau khi thắng lợi, y lại là người duy nhất có thể chia sẻ với Hiên Viên Kiệt ở chỗ này, nhưng điều này cũng không đại biểu rằng Trác Cẩn Khác có thể tiếp nhận nụ hôn của Hiên Viên Kiệt, dù sao y cũng không có hứng thú đối với nam nhân, cũng rất không quen.
Sau vài giây ngây người ban đầu, Trác Cẩn Khác liền lựa chọn tránh khỏi Hiên Viên Kiệt, nhưng Hiên Viên Kiệt vậy mà lại giữ lấy y, ôm Trác Cẩn Khác càng thêm chặt, hành động trên môi Trác Cẩn Khác cũng có ý vị khác phi thường rõ ràng. Nụ hôn này là sản vật dưới sự kích động, ý vị trong đó lại không đơn thuần chỉ là kích động, mà còn có cả tình. Ánh mắt Trác Cẩn Khác đột nhiên trở nên thâm trầm, hai tròng mắt đen nhánh nhìn đôi mắt Hiên Viên Kiệt nhắm chặt, tuy chỉ nhìn thấy đôi mắt Hiên Viên Kiệt, không thể nhìn ra cảm xúc của hắn, nhưng từ trong nụ hôn của Hiên Viên Kiệt, Trác Cẩn Khác vẫn có thể phân biệt ra được.
Không có động tác, không có tiếp nhận, cũng không có kháng cự, y đạm mạc tựa như hết thảy hành vi của Hiên Viên Kiệt đều chẳng có liên quan gì đến y cả, lạnh nhạt như vậy thậm chí còn khiến lòng người lạnh lẽo hơn cả giãy giụa kịch liệt nữa, ít nhất, Hiên Viên Kiệt đã cảm giác được cơn buốt giá, mở mắt ra, đối diện với hai tròng mắt hờ hững của Trác Cẩn Khác, cặp mắt của hắn lại tiết lộ ra chua xót cùng nhu tình, hắn đã không còn cách nào tiếp tục giả ngây giả dại, lấy sự kích động để lừa gạt được nữa, mà hắn cũng không có ý định che dấu, Hiên Viên Kiệt buông Trác Cẩn Khác ra.
Ánh mắt Trác Cẩn Khác lãnh đến độ làm người đông lại, nhưng môi y lại vừa ấm áp vừa nhu hòa, điềm mỹ mà lại tội nhân, là độc dược thơm ngọt nhất, chẳng sợ dù có phải chết, cũng muốn trầm luân vào đó, không khỏi muốn nhiều hơn, ôm thân thể trong lòng ngực, phù hợp với hắn vô cùng, phảng phất như y vốn nên để hắn ôm lấy như thế, chỉ là ngay sau khi bị Trác Cẩn Khác lạnh nhạt làm bừng tỉnh, mới ý thức được thân thể trong lòng ngực, chứa đựng lực lượng đáng sợ cỡ nào.
Dưới ánh mắt lạnh nhạt của Trác Cẩn Khác, Hiên Viên Kiệt buông bỏ ôm ấp đối với Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác nhẹ nhàng lui ra phía sau, hai người vốn dĩ đang thân mật khăng khít dán vào nhau, lập tức tách ra một khoảng cách, thối lui cách Hiên Viên Kiệt một cánh tay xong, Trác Cẩn Khác mới nâng tay phải lên, dùng bụng ngón cái cọ qua môi của chính mình, “Đây là có ý gì?” Khóe miệng hơi hơi gợi lên, độ cong tươi cười hết sức lạnh nhạt.
“Tôi thích, không, tôi yêu em, Trác Cẩn Khác.” Hiên Viên Kiệt không có lảng tránh tầm mắt châm chọc lạnh nhạt của Trác Cẩn Khác, thản nhiên thừa nhận tình cảm trong lòng mình. Lúc ở trong bụng Sinh Vật Biến Dị thiên tai, hắn đột nhiên hiểu ra được điều đó, hắn yêu Trác Cẩn Khác, ngay tại thời điểm mà chính hắn cũng không có phát hiện ra, đã lâm vào cơn lốc xoáy có tên là Trác Cẩn Khác rồi.
Đôi mắt Trác Cẩn Khác nhướn lên, trầm mặc một hồi, nói, “Có bệnh thì đi trị liệu đi.”
“Đây là điều không có khả năng, trận đại chiến đã mở màn rồi, cho dù tôi không đi tìm chúng nó, chúng nó cũng sẽ tới tìm tôi, nếu tôi không tiếp tục chiến đấu, tôi sẽ chỉ càng ngày càng yếu hơn chúng nó, sẽ không còn khả năng thắng lợi nữa.” Hiên Viên Kiệt đương nhiên là không đồng ý với cách làm của bọn họ rồi, đại chiến chủng tộc chính là lối tắt để hắn biến cường, hắn không thể tránh khỏi, nếu hắn trốn tránh cuộc chiến đấu đó, chịu sự bài bố của đám cao tầng này, vậy hắn còn mặt mũi nào để gặp Trác Cẩn Khác nữa chứ.
“Các người đã không thể ngăn cản tôi được nữa rồi.” Hiên Viên Kiệt nâng cao cằm nói với nhóm cao tầng, sau khi hấp thu lực lượng của đối thủ, Hiên Viên Kiệt đã có thể chính thức tuyên bố rằng, hắn đã đi vào cấp bậc thiên tai, một người có thực lực thiên tai, dù thủ đô có muốn hy sinh hắn đi thì cũng không thể hy sinh nổi. Hơn nữa, bọn họ căn bản là không dám để hắn chết, Hiên Viên Kiệt lại càng thêm chẳng có gì để sợ hãi cả.
Không cho cao tầng chút mặt mũi nào mà chạy lấy người, từ sau khi có thực lực, tự tin lại càng tăng, dám nhăn mặt với bọn họ, mà bọn họ lại chẳng thể làm gì được. Cảm giác này, thật là không tồi.
“A Kiệt, chúc mừng cậu thắng lợi, đi thôi, chúng ta đi uống một chén.” Nam Cung Việt muốn tiến lên, muốn kề vai sát cánh cùng Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt lại thối lui.
“Giữ một khoảng cách với tớ đê, chú ý chút.” Hiên Viên Kiệt tỏ vẻ ghét bỏ. “Uống rượu thì có thể, nhưng đừng có đánh ý đồ xấu gì, lại càng khỏi phải giới thiệu cho tớ mấy nữ nhân lung tung vớ vẩn, tớ đã có người trong lòng rồi.”
.