Giáo Hoàng Phản Nghịch
Chương 85 :
Ngày đăng: 11:35 30/04/20
Trác Cẩn Khác là thật sự không để bụng đến tình cảm của Hiên Viên Kiệt, không phải đang làm bộ làm tịch, cũng không phải không tin tưởng tình cảm của Hiên Viên Kiệt, chỉ là một loại lạnh nhạt với chuyện không liên quan đến mình mà thôi. Trác Cẩn Khác sinh sống ở dị thế hơn ba trăm năm, nhân sinh hơn ba trăm năm, để y từng kiến thức được rất nhiều chuyện, đã từng chấp nhất vì người nào đó, cũng từng bị tình cảm làm thương tổn, y từng chứng kiến có người lạnh nhạt sau những cảm xúc nồng nhiệt, cũng từng gặp qua có người sau khi đón nhận tình yêu, liền trở nên chuyên nhất thâm tình.
Đồng thời y cũng biết, tình cảm của Hiên Viên Kiệt đối với y xác thật là nghiêm túc, tính cách Hiên Viên Kiệt đã chú định, chỉ cần hắn vừa động tâm, thì chính là vĩnh viễn duy nhất. Hiên Viên Kiệt sẽ yêu y, sủng y, vì y mà trả giá hết thảy, y đều biết rõ, chỉ là y không hề dao động, cũng không nghĩ tới chuyện tiếp nhận. Cũng không phải là y bài xích chuyện tình cảm, mà là hiện tại Hiên Viên Kiệt còn chưa có được tư cách làm y nhìn thẳng vào. Không nói đến chuyện cường đại đến mức có thể trấn áp được y, ít nhất, Hiên Viên Kiệt cũng phải có được thực lực sóng vai đứng thẳng cùng y đã.
Nhân sinh tương lai quá mức dài lâu, có một người có thể đứng sóng vai bên cạnh cũng không phải là chuyện xấu, người này có yêu y hay không cũng chẳng quan trọng gì, y chỉ cần tồn tại một người như vậy, bạn bè cũng được, kẻ địch cũng thế, có một người như vậy tồn tại, mới sẽ không cảm thấy cô đơn tịch mịch trên đỉnh núi cao.
Tất cả đặc thù của y đối với Hiên Viên Kiệt, chẳng qua cũng là bởi vì Hiên Viên Kiệt có được khả năng này, cho nên, y đối với Hiên Viên Kiệt, mặc kệ là thiện ý hay là ác ý thì cũng đều rất tùy tâm, y không để ý Hiên Viên Kiệt căm hận y hay là thưởng thức y, lại không hề nghĩ tới rằng, tình cảm của Hiên Viên Kiệt lại lệch khỏi quỹ đạo dự đoán của mình. Kỳ thật cũng không có gì. Coi như là một trò tiêu khiển trong quá trình chờ đợi cũng được, dù sao cũng phải có chút tình huống thú vị, để hắn giết thời gian một chút chứ.
Trong lòng Hiên Viên Kiệt vẫn luôn cho rằng Trác Cẩn Khác có chút để ý đến hắn, tóm lại là tâm lý hắn đang tự an ủi điều tiết bản thân đó, chúng ta vẫn không nên đánh thức sự đáng thương của hắn, để hắn tự bổ não tự an ủi, tiếp tục kiên trì đi.
Hiên Viên Kiệt bị trọng thương phải qua thật lâu mới có thể một lần nữa đứng lên được, chậm rãi chữa khỏi vết thương, thời gian lúc này cũng đã qua giữa trưa, Trác Cẩn Khác không có bất cứ thái độ gì, sẽ không mời Hiên Viên Kiệt ăn cơm, hiện tại Hiên Viên Kiệt cũng không phải là khách nhân mà y mời tới thánh đường, nên không cần thiết phải chăm lo chu đáo với hắn. Không có dặn dò đặc biệt, nên các sứ đồ cũng không có chuẩn bị bữa trưa cho Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt chỉ có thể chịu đói bụng, trở về phòng cho khách mà hắn đã từng ở mà thôi.
Có các sứ đồ quét tước cẩn thận, mỗi một phòng đều rất sạch sẽ, cho dù chỉ để đó không dùng đến, các loại chuẩn bị ở bên trong cũng vẫn rất đầy đủ, Hiên Viên Kiệt muốn nằm ngủ một giấc, chỉ cần xốc chăn lên nằm xuống là được. Nhìn thấy sứ đồ, liền đưa ra yêu cầu cơm trưa, không quá bao lâu, các sứ đồ liền đưa bữa trưa phong phú tới.
“Nga.” Marty gật đầu, tỏ vẻ đã biết, một lát sau, hậu tri hậu giác lộ ra biểu tình sửng sốt, “Cái gì?” Phát ra một tiếng kêu thất thố sắc nhọn. Một Marty luôn luôn tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, tiến thối có độ, lần đầu tiên thất thố như vậy ở trước mặt Trác Cẩn Khác.
Tiếng kêu sắc nhọn của cô gái, hay nói đúng hơn là bé gái, vang lên ngay bên tai Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác theo bản năng che che lỗ tai lại, “Marty, lễ nghi của em đâu?” Nhẹ giọng trách cứ, cũng không nghiêm khắc.
“Xin lỗi, Giáo Hoàng.” Đặt chấn động trong lòng qua một bên trước, Marty nhanh chóng cúi đầu nhận sai, “Em chỉ là quá kinh ngạc.” Là khiếp sợ mới đúng, “Hiên Viên đại nhân, sao lại có thể bất kính như thế được chứ, lại dám ôm thứ tình cảm khinh nhờn kia với ngài, quả thực, quả thực là…” Marty tràn ngập chán ghét đối với Hiên Viên Kiệt.
“Nếu có thể hoàn toàn khống chế tình cảm, như vậy con người đâu còn có lạc thú gì nữa chứ, Hiên Viên Kiệt có ý với ta, cũng không phải là dơ bẩn khinh nhờn, điều này chứng tỏ ta rất có mị lực, không phải sao?” Trác Cẩn Khác không phải đang nói chuyện thay Hiên Viên Kiệt, mà là đang chỉ ra chỗ sai trong quan điểm của Marty. Tôn giáo cư xử không nên là nghiêm khắc, mà là khoan dung, lịch duyệt hơn ba trăm năm, đã để Trác Cẩn Khác hiểu được sự thật không thể chối bỏ này. Cho nên, y không cảm thấy được yêu là một chuyện đáng ghê tởm, khiến người chán ghét.
“Là Marty sai rồi.” Marty cúi đầu, đối với việc Trác Cẩn Khác khoan dung từ ái thì không khỏi cảm động không thôi, chỉ là cô bé vẫn hoàn toàn không thể tiếp nhận được ý tưởng tình cảm của Hiên Viên Kiệt. Giáo Hoàng khoan dung từ ái không so đo với, nhưng thân là tín đồ, tình cảm của Hiên Viên Kiệt đối với Trác Cẩn Khác, là một loại đại bất kính.
“Em chỉ là vẫn còn rất nhỏ, còn chưa hiểu mấy thứ này mà thôi, đi xuống nghỉ ngơi đi.” Trác Cẩn Khác tha thứ cho Marty. Marty ngoan ngoãn lui ra, sau khi cô bé rời khỏi, rất để ý đến lời trách cứ của Giáo Hoàng, Marty quyết định phải hảo hảo chấn chỉnh lại, nỗ lực học tập, tiếp thu nhiều hiểu biết hơn.