Giáo Hoàng Phản Nghịch
Chương 92 :
Ngày đăng: 11:36 30/04/20
“Gần đây có tin tức của y không?” Lên xe mới được một hồi, Hiên Viên Kiệt đã hỏi, hắn mới đi ra từ một chỗ hoang vắng nào đó, ở trên đường gặp một ít thương đội, biết được đã sắp cửa ải cuối năm, từ sau khi tai biến, chuyện ăn tết đã trở nên xa xôi, nghĩ đến bản thân đã lâu chưa có liên hệ với người thân bạn bè, liền khởi hành về kinh đô, một đường phong trần mệt mỏi, vẫn chưa hề nghỉ ngơi. Ngoại trừ vội vàng trở về ra, cũng muốn biết cả, tin tức của y.
Những thương đội trên đường rất khó biết được tin tức gì đó, chỉ có cao tầng như Trưởng Tôn Kỳ mới đủ khả năng biết được càng nhiều tình huống về thánh đường.
Trưởng Tôn Kỳ thông qua kính chiếu hậu nhìn Hiên Viên Kiệt đang quan sát ngoài cửa sổ, trong lòng âm thầm thở dài, y trong miệng Hiên Viên Kiệt, ngoại trừ Trác Cẩn Khác ra thì còn có thể là ai nữa đây, không nghĩ tới tình cảm của Hiên Viên Kiệt đối với Trác Cẩn Khác vẫn như cũ không có thay đổi. Đến lúc này, y còn có thể nói được gì nữa chứ, đoạn cảm tình này, y sẽ chỉ là người vây xem, không thể giúp được một chút gì.
“Người bên phía thánh đường, phong tỏa tin tức rất nghiêm mật,” hiện tại thế lực làm sứ quán ở thánh đường cũng không ít, thượng tầng có thể biết được tin tức như vậy, bình thường đều là tín đồ tử trung của thánh đường, rất khó lộ ra cái gì, mà trong số tin tức có thể thu được, tin về Giáo Hoàng lại càng thưa thớt, từ sau khi Trác Cẩn Khác bế quan, y tựa như đã biến mất, không có bất luận một tin tức gì, “Trung Ương Thần Điện cũng không phải chỗ mà bất cứ kẻ nào cũng có thể đi vào.” Trung Ương Thần Điện được các nhóm sứ đồ canh gác, chặt chẽ ngăn cản hết thảy ánh mắt nhìn trộm, không phải chưa từng có người muốn lẻn vào, lại chưa từng có ai thành công qua.
Cẩn thận tính tính, từ khi thánh đường xuất hiện, nhân viên phi thánh đường ra vào Trung Ương Thần Điện, cũng chưa quá con số mười ngón tay, ba người bọn họ còn chiếm ba vị trí trong đó.
“Phải không.” Từ trên mặt Hiên Viên Kiệt nhìn không ra uể oải cùng mất mát.
Hiên Viên Kiệt lộ ra sự yếu ớt ở trước mặt mẫu thân hắn. Hắn có thể ngoan cường, có thể kiên định, chỉ là khoảng cách xa xôi giữa hắn và Trác Cẩn Khác, vẫn luôn không chiếm được đáp lại, liền sẽ yếu ớt tự mình an ủi, hắn thực sự kiên cường như vậy sao? Không phải, hắn cũng rất khó chịu, rất bi thương, rất đau đớn. Hắn không cảm thấy mệt, chỉ là hắn vẫn muốn đạt được một chút cổ vũ, phần cổ vũ này nếu có thể đến từ người nhà và bạn bè, đó mới là tốt nhất.
Mẫu thân Hiên Viên Kiệt không có nói gì, nếu như nói lời thật sự, bà không muốn ủng hộ con trai, chẳng sợ nhìn thấy Hiên Viên Kiệt chua xót yếu ớt, bà sẽ đau lòng, nhưng nếu dễ dàng nói ra lời ủng hộ như vậy, bà lại làm không được. Bà cần có thời gian, hảo hảo ngẫm lại. Hiên Viên Kiệt biết lúc này không thích hợp để nói thêm cái gì nữa, mẫu thân hắn cần có thời gian. Cho nên hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Tối hôm qua tuyết đọng thật dày, dưới ánh mặt trời sắp sửa lên cao thẳng đầu, đã sớm hòa tan thành nước, từng chút một bốc hơi lên, mặt đất lộ ra sự khô mát, Hiên Viên Kiệt lái xe tới thánh đường tại thủ đô.
Thánh đường ở các nơi đều là những kiến trúc phi thường huy hoàng, phi thường bắt mắt, cũng phi thường náo nhiệt, bởi vì chỗ thánh đường có nhiệt độ thích hợp nhất, là địa phương an toàn nhất, nếu không phải thánh đường không cho phép, các cửa hàng nhỏ cùng nhà dân nhất định đã chen đầy trong phạm vi thánh quang rồi. Hiên Viên Kiệt là người quen cũ của thánh đường, hắn trực tiếp bước vào điểm xuyên qua của thánh đường, đi tới tổng bộ thánh đường.
Lần này tiến vào Trung Ương Thần Điện, các sứ đồ vẫn không có ngăn cản hắn lại, chỉ là Hiên Viên Kiệt lại nhìn ra được một ít vẻ hoảng sợ trên thần sắc các sứ đồ, trong lòng Hiên Viên Kiệt lập tức lộp bộp một chút, có thể làm cho các sứ đồ lộ ra thần sắc như thế, sẽ chỉ có Trác Cẩn Khác, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì. Bước chân nhanh hơn, dưới sự chỉ dẫn của các sứ đồ, tìm được Trác Cẩn Khác đã xuất quan, một Trác Cẩn Khác trong trạng thái suy yếu chưa bao giờ từng có.
.