[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 1 : Hồn xuyên (Thượng)

Ngày đăng: 08:56 19/04/20


Dịch: Phong Bụi



(Hồn xuyên: Hồn nhập vào, tráo đổi linh hồn.)



Kỳ quái, kỳ quái, quá kỳ quái!



“Tôi tên là gì?”



“La Lâm Lâm.”



“Tôi tên là gì?”



“La Lâm Lâm.”



“Tôi tên là gì?”



“Coi như cô hỏi đến lần thứ một nghìn, cô vẫn tên là La Lâm Lâm thôi.”



“… Nếu như tôi hỏi đến lần thứ một nghìn linh một thì sao?” Thẩm Thận Nguyên gặm chăn, đầy vẻ đáng thương nhìn vị y tá có vẻ ngoài rất nghiêm khắc, vẻ mặt rất nghiêm túc này.



“Cô sẽ được gửi đến khoa thần kinh để kiểm tra.”



Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Nếu như tôi cảm thấy thần kinh của mình rất bình thường, thân thể không có vấn đề gì thì sao?”



“Bệnh viện đã giúp cô làm kiểm tra toàn diện, xác định thân thể cô không hề có vấn đề gì.



Đúng vậy, bệnh viện đúng là đã kiểm tra toàn diện cơ thể này, cậu còn tham dự toàn bộ quá trình, nhưng kiểm tra có kỹ càng đến đâu, thân thể này cũng không phải là của cậu a! Giới tính, tuổi tác, tướng mạo đều kém xa!



Cậu tên Thẩm Thận Nguyên, Thẩm Thận Nguyên, khẳng định đến không thể khẳng định hơn rồi!



Cậu trảm đinh chặt thiết nói: “Tôi cảm thấy thân thể này không phải là của tôi.”



“Tốt hơn là cô nên đến khoa thần kinh.”



“……” Thẩm Thận Nguyên khuất phục rồi, “Tôi chỉ đùa thôi.”



Y tá trầm mặc một lát, mới nói: “Cô mới sáu tuổi, tính hài hước có thể từ từ rèn luyện.”



“Cám ơn cô đã khích lệ, tôi có thể gọi điện không?”



Y tá nói: “Bố mẹ của cô đang đến đây rồi.”



Thẩm Thận Nguyên ngây người: “Bố mẹ ư?”



Y tá nói: “Phụ thân của cô là ông La Khải Trạch, mẫu thân của cô là bà Sử Mạn Kỳ, ông nội của cô là…”



“La Định Âu.” Thẩm Thận Nguyên chấn kinh nói tiếp, “Người giàu có nhất thành phố này.”




“Ừm.”



“Cẩn thận kẻo cảm lạnh.”



“Biết rồi.”



“Chăm chỉ học hành, tranh thủ thi vào trường đại học tốt.” Nghe thấy tiếng nói mềm mại ở đầu kia điện thoại truyền tới, giọng điệu của Thẩm Thận Nguyên dịu dàng đi, vô thức luyên thuyên hơi nhiều. Sau đó, liền bị người ta ghét.



“La Lâm Lâm, cậu giống mẹ tớ quá…”



“Gọi một tiếng mẹ xem nào.”



Cụp. Gác máy rồi.



Thẩm Thận Nguyên bắt nạt trẻ con thành công, cực kỳ có cảm giác thành tựu gác điện thoại, vừa ngẩng đầu liền thấy La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ dùng ánh mắt hết sức phức tạp nhìn mình.



“Cảm ơn… bố.” Thẩm Thận Nguyên lưu luyến không muốn rời, đưa trả điện thoại lại cho La Khải Trạch.



La Khải Trạch không tỏ vẻ gì, tiếp lấy điện thoại, nói: “Ngày mai bố sẽ đến thăm con.”



“Mẹ cũng sẽ đến.” Sử Mạn Kỳ tiến lại gần, hôn lên mặt cậu.



Thẩm Thận Nguyên đỏ mặt. Là một bà nhỏ nhà giàu, dung mạo, thân hình, khí chất của Sử Mạn Kỳ đều là số một.



La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ trước khi đi còn đứng ở ngoài cửa thì thầm to nhỏ với y tá thật lâu. Thẩm Thận Nguyên đoán, nhất định là vì mình đã làm quá nhiều hành động bất bình thường, khiến cho họ nghi ngờ. Thân là một diễn viên, cậu ngay vai diễn một đứa bé gái như thế này lại không thể diễn tốt, thật sự không còn mặt mũi nào mà nhìn phụ lão Giang Đông nữa! Cậu bất ngờ nhớ đến cuộc phỏng vấn trước đây của một phóng viên, hỏi cậu loại vai diễn nào khó diễn nhất. Mình đã trả lời như thế nào nhỉ? Hình như là…



Bé gái?







Kỳ thực, phóng viên hỏi câu hỏi đó là thần tiên cải trang phải không? Muốn làm khó mình nên mới cố ý hỏi câu hỏi như vậy đúng không? Nếu không làm sao giải thích sự việc không thể tin nổi trước mắt đây? Tại sao cậu đến quán bar uống rượu, vừa tỉnh lại đã thành cháu gái của người giàu nhất thành phố?



Thật không khoa học chút nào!



Y tá đi vào, nhìn Thẩm Thận Nguyên dáng vẻ đơn độc, lấy điện thoại từ trong túi áo ra, hỏi: “Có muốn không?”



“Muốn!” Thẩm Thận Nguyên mắt sáng lên, cuống cuồng lao tới giành lấy điện thoại, sau đó hí hửng định bấm số…



Y tá thấy cậu bất động thật lâu, nghi hoặc hỏi: “Sao không nhấn số?”



Thẩm Thận Nguyên mặt đầy vẻ đau khổ, hỏi: “Cô đoán xem, ngôi sao có thể nào đăng ký số điện thoại của mình trên 114 không?”



Y tá đáp: “Nếu như ngôi sao mà cô nói là ông Kentucky hoặc chú McDonald…  thì có thể.”



“…”