[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội
Chương 14 : Bố mẹ (Trung)
Ngày đăng: 08:56 19/04/20
Dịch: Phong Bụi
Điện thoại, điện thoại, được cầm rồi.
La Thiếu Thần dắt cậu ra khỏi thang máy, đi dọc theo hành lang dài kiểu Âu đến tận cuối. Cuối hàng lang, hai cánh cửa màu trắng ngà đóng chặt, khiến cho Thẩm Thận Nguyên không khỏi nhớ đến phòng thi vấn đáp. Cậu bất ngờ dừng bước, hít thở sâu.
La Thiếu Thần nhìn. “Sao thế?”
Thẩm Thận Nguyên thì thầm: “Chúc con may mắn đi.”
La Thiếu Thần hỏi: “Thế nào thì được coi là may mắn?”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Chủ nhân ra ngoài chưa quay lại.”
La Thiếu Thần xoa xoa đầu cậu, dường như không hiểu được đứa trẻ nhỏ tuổi như thế này học đâu ra những tư tưởng linh tinh như thế, “Không thể nào đâu, trước khi đến chú xác nhận rồi.”
“Có thể xảy ra kỳ tích chứ.”
“……..”
“Con đang nói là việc gấp.”
“Ấn chuông cửa là biết liền.” La Thiếu Thần ấn chuông.
Thẩm Thận Nguyên còn chưa kịp cầu nguyện, cửa đã mở ra rồi.
Sử Mạn Kỳ mặc bộ bộ quần áo trắng như tuyết đứng sau cánh cửa, nhìn thấy Thẩm Thận Nguyên liền vươn tay ra ôm lấy, “Lâm Lâm.”
Thẩm Thận Nguyên ghé vào xương quai trắng như ngọc của cô hít thật sâu, sau đó lại giả vờ ngây ngẩn.
Động tác nhỏ đó không qua nổi mắt La Thiếu Thần, có điều nhớ đến trước khi vào cửa Thẩm Thận Nguyên cũng đã hít thở sâu, anh ta cũng không để ý nữa, thuận tay đóng cửa, nói với La Khải Trạch đi từ trong phòng ngủ ra: “Bên đó thế nào rồi?”
La Khải Trạch nói: “Sắp xếp ổn thỏa cả rồi.”
Sử Mạn Kỳ biết họ sắp bắt đầu bàn công việc, kéo tay của Thẩm Thận Nguyên nói: “Mẹ đưa con vào phòng chơi nhé.”
…….
Cô nam quả nữ có trò gì chơi?
Thẩm Thận Nguyên hít vào mùi nước hoa tỏa ra từ mái tóc thả dài của Sử Mạn Kỳ, nửa tự nguyện nửa không đi vào phòng, cho đến tận lúc đóng cửa lại, mới giật mình nhận ra không ổn. Điều không ổn này tất nhiên không phải lo lắng về sự thanh bạch của Sử Mạn Kỳ, với tình trạng hiện nay của cậu cho dù có tà tâm cũng không làm gì được. Sự không ổn của cậu chính là lo Sử Mạn Kỳ sẽ nói chuyện với mình. La Lâm Lâm cho dù có cô độc hơn nữa cũng không thể đến nỗi cả mẹ đẻ cũng không nhận, phụ nữ vẫn luôn rất nhạy cảm, hơn nữa khả năng liên tưởng lại phong phú, chỉ cần một sơ hở nhỏ thôi tất cả sẽ bị bại lộ.
“Lâm Lâm.” Sử Mạn Kỳ ngồi trên giường, cầm bộ bài Poker vẫy vẫy về phía cậu.
“Ực.” Thẩm Thận Nguyên nuốt nước bọt một cái, quay người chạy về phía cửa.
Sử Mạn Kỳ ngạc nhiên, đứng dậy bước dài chạy theo, trước khi cậu mở được cửa đã dùng sức bắt được cánh tay của cậu.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy cánh tay bị nắm có hơi đau, không khỏi khẽ kêu một tiếng.
Sử Mạn Kỳ như tỉnh mộng, thả tay cậu ra, quỳ xuống, nói: “Chúng ta chơi bài được không?”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Tiến lên sao?”
“Được.”
“Mẹ thua thì phải dán giấy lên đầu.”
“…..Được.”
“Chơi nào.” Thẩm Thận Nguyên nhận lấy bộ bài từ trong tay Sử Mạn Kỳ nhảy lên giường.
Sử Mạn Kỳ đuổi theo giúp cậu cởi giày.
Lên xe, cái bánh mì kiểu Pháp như một cái xác khô, chiếm mất chỗ ngồi của cậu.
La Thiếu Thần nhét cậu vào trong.
Thẩm Thận Nguyên hai tay ôm lấy cái bánh Pháp, dùng như cái gậy, chỉ vào La Thiếu Thần đang lên xe ở đầu kia, “Dẫn con đi ăn cơm Pháp!”
La Thiếu Thần đẩy cái bánh mì ra, ngồi vào, “Nếu như con có giày.”
“Chú nghĩ cái bánh mì này có thể làm nguyên liệu, gặm cái là ra đôi giày được sao?”
“Con có thể thử xem.”
Thẩm Thận Nguyên nhìn nhìn chân mình, lại nhìn cái bánh Pháp, thở dài nói: “Chân của con quả thực to hơn tưởng tượng.”
Trước khi về nhà, La Thiếu Thần đi qua một nhà hàng.
Thẩm Thận Nguyên đã không còn ôm ấp hy vọng gì với anh ta nữa, cho nên khi anh ta xách hai túi mỹ thực to quay lại, sự vui mừng trong lòng cậu có thể so sánh với việc nhận được quà sinh nhật, “Là gì thế?”
“Đồ ăn kiểu Hoa.”
“Con muốn ăn cơm Pháp.” Kỳ thực Thẩm Thận Nguyên không hề cố chấp rằng không ăn cơm Pháp không được, chỉ là nói đi nói lại nhiều lần như vậy rồi, thành thói quen, cứ thuận miệng nói vậy, nhưng hai tay lại không ngừng quấy đảo thức ăn.
La Thiếu Thần nói: “Con có thể lấy bánh mì kiểu Pháp làm món chính.”
Thẩm Thận Nguyên: “……..”
Bánh mì kiểu Pháp lần này thực sự trúng đạn nằm dài, thước đo căm hận đã kéo lên đến đỉnh điểm.
Suốt đường ngửi phải mùi thức ăn ngon lành, khó khăn lắm mới về đến nhà, Thẩm Thận Nguyên còn chưa kịp bổ vào gặm một miệng vịt quay thơm lừng đã bị La Thiếu Thần bắt đi tắm.
“Con không biết tắm!” Thẩm Thận Nguyên nằm dài ra sàn, “Con muốn ăn vịt quay, muốn ăn vịt quay…”
“Ăn một miếng rồi đi tắm.” La Thiếu Thần lấy đũa gắp một miếng nhét vào miệng cậu.
Thẩm Thận Nguyên vui vẻ nhai.
Điện thoại của La Thiếu Thần bất ngờ reo, thuận tay thả đũa xuống, đi đến một bên tiếp điện thoại.
Thẩm Thận Nguyên cầm lấy đũa nhanh chóng ăn.
Đợi đến khi La Thiếu Thần quay trở lại, vịt quay chỉ chừa lại có một nửa.
Thẩm Thận Nguyên vô tội nhìn anh, “Vịt quay vốn là cả miếng… con từ nãy đến giờ vẫn chỉ ăn miếng đấy.”
La Thiếu Thần để điện thoại lên bàn, thuận tay đem tất cả các món khác ra, “Trước tiên ăn cơm vậy.”
Điện thoại…Điện thoại… Điện thoại….
Ánh mắt của Thẩm Thận Nguyên như ruồi bâu trứng thối, thế nào cũng không chịu dời đi.
“Sao thế?” La Thiếu Thần hỏi.
“Con có thể… có thể mượn điện thoại của chú chơi game không? Ha ha? Không được thì thôi vậy.” Thẩm Thận Nguyên rất không có cốt khí đến mức phủ định trước khi anh trả lời.
“Có thể.”
“Dạ. Con biết là không… í?” Thẩm Thận Nguyên ngây ra nhìn anh, không dám tin tất cả lại dễ dàng như thế.
La Thiếu Thần lấy một chiếc điện thoại từ trong túi áo ra, sau đó nhét chiếc điện thoại trên bàn vào túi, “Chơi đi.”
Thẩm Thận Nguyên: “…….” Cậu mở danh bạ của điện thoại ra….. Rất tốt, đây quả nhiên là một chiếc điện thoại rất phù hợp, cũng chỉ phù hợp chơi game.