[Dịch]Giới Thần
Chương 575 : Đấu lam y nhược - Băng ý
Ngày đăng: 12:22 30/08/19
Tranh top 3. Tất cả đều là những siêu cấp thiên tài.
Thực tế Ale và Axe có thực lực vẫn nhỉnh hơn nhau 1 chút, nhưng nếu Axe mà dùng đến tầng phong ấn thứ nhất thì đảm bảo người thua sẽ là Ale, nhưng mà tỷ muội tình thâm, cho nên họ vẫn chỉ là chiến hòa.
Vòng thứ 3 đấu vòng tròn này, mạnh yếu đã lập tức phân rõ. Ví như tên Vũ Quân kia, hắn 1 trận cũng không thắng nổi.
Còn 2 cô bé Ale, Axe lại trở thành 2 nữ nhân xuất sắc nhất với thành tích bất bại, trên thân họ có 1 đạo kim cương phòng ngự mạnh tới gần như không thể công phá, ngay cả Lang Thế Thiên cũng vô phương lắc đầu.
Người ngoài nhìn vào vẫn thường cảm thán loại phòng ngự thần bí này là gì, họ còn nghĩ rằng Hoàng Thanh Thiên nếu như chân chính mà chiến với 2 nàng thì kết quả cũng sẽ là như vậy.
Đáng tiếc rằng 2 cô bé này khi vừa chạm mặt với Thiên liền dứt điểm nhận thua nên không có ai chứng minh được suy đoán này.
Nhưng vô tình, Hoàng Thanh Thiên lại trở thành người có thực lực thần bí nhất, bị người không xem trọng nhất, tại vì những trận thắng của hắn đều rất kỳ quái, đối thủ bình thường thì chỉ "ngoắc ngoắc" là thắng, còn đối thủ nặng ký thì chỉ có Trương Đại Không, Ale, Axe thì cả 3 người này đều tự xin thua.
Thiên trở thành 1 tuyển thủ bị lắm người chỉ trích nhất, người ta nói hắn đê tiện hạ lưu, nói hắn dùng âm mưu thủ đoạn mà thắng, tiện danh "buồn nôn tiểu tử" liền bị người ta 1 lần nữa ghi nhớ.
Kế tiếp đó là 2 cô bé Trình Tú Anh và Lam Y Nhược lại có thành tích đáng nể thứ 2. Mọi người vẫn tưởng rằng Lang Tiếu Thiên là thiên tài bậc nào không ngờ lại thua thảm tới mức như vậy.
Trận tiếp theo, Lang Thế Thiên đấu Trình Tú Anh.
Kết quả không chút nghi ngờ, Trình Tú Anh thua.
Trận tiếp theo: Hoàng Thanh Thiên quyết đấu Lam Y Nhược.
Trận này diễn ra không thể nghi ngờ, vô số khán giả đều cổ vũ cho cô gái xinh đẹp lả lướt mà kiên cường Lam Y Nhược kia, đồng thời cũng rất tò mò muốn biết 1 lần quyết đấu này tên "buồn nôn tiểu tử" đê tiện hạ lưu kia sẽ làm được trò trống gì.
Đối diện trên lôi đài, Lam Y Nhược kiên định mà xinh đẹp đứng đó.
"Hoàng Thanh Thiên...ta không biết ngươi dùng thủ đoạn gì để khiến các đối thủ đều nhận thua, nhưng ta thì sẽ không bao giờ" giọng Lam Y Nhược như hoàng oanh líu lo, lời nói ra dù mạnh mẽ bao nhiêu cũng không cách nào khiến người nghe phản cảm.
"Uhm...ta còn nhớ nàng từng nói 1 câu " nữ nhân cũng có thể đoạt thiên hạ"....ta rất ấn tượng vì câu này"
"Phải quyết thắng bại với nàng là điều ta không muốn chút nào....nhưng mà ta còn muốn chơi đùa với đệ nhất thiên tài lang gia 1 chút....Nhược cô nương, có muốn luận bàn không"
"Luận bàn...ta còn nhớ, ngươi chính là dùng 2 chữ luận bàn này để nói với Trương Đại Không, sau đó hắn nhận thua, không phải ta khinh thường ngươi nhưng thủ đoạn hạ lưu như vậy....ta xem thường"
"Đừng nói trước tất cả, nãy giờ ta rảnh hơi nói chuyện với nàng cũng không phải nhan sắc của nàng, lại càng không rảnh chơi đùa âm mưu....ta nể anh khí kiên cường của nàng, muốn kết bằng hữu, chỉ có vậy thôi"
"Ngụy biện...tiếp kiếm" Lam Y Nhược hét lên.
"Cheng...zaaa" kiếm vừa ra vỏ hàn khí đá ngập trời.
"Tách...tách...xẹt..."
"Tiếp kiếm"
Kiếm phong băng hàn như tuyết lở cuốn tới, còn Thiên lại đứng lặng ở đó chẳng thèm quản.
"1 kiếm này sơ hở chồng chất...kiếm pháp khiếm khuyết tới hơn 1 nửa...có thể luyện tới mức này, ta thật nể phục nàng đó"
Vừa nói xong thì băng khí đã tràn tới, kiếm nhọn kéo theo băng phong khắc nghiệt nhưng còn Thiên. Chỉ thấy hắn nhẹ đưa ra 2 ngón tay, 1 âm thành kỳ diệu liền vang lên.
"Pặp.." thanh băng kiếm lạnh giá đã bị 2 ngón tay của Thiên gọn gàng bắt lấy.
Thiên mỉm cười tự tin nói 1 câu.
"Băng phong kiếm...là phải luyện thế này"
Sau đó trước sự sợ hãi của Lam Y Nhược, tay Thiên xoay 1 vòng trong không trung.
Càng đáng sợ hơn đó là băng khí trong đan điền Lam Y Nhược lại bị 1 loại lực lượng kỳ bí nào đó dẫn dắt mà vận chuyển theo 1 sáo lộ khác trước.
Sáo lộ này băng khí trong thân giống như cá về với biển hòa nhập tương hợp với thể chất trong âm hàn trong thân.
"Rắc...rắc..." 1 âm thanh nhỏ vang lên tựa như cái gì đó trong cơ thể bị vỡ ra, 1 khe nứt nhỏ ở đâu đó bắt đầu hé lộ, tại đường nhâm mạch 1 đạo hàn khí tiên thiên như 1 con tiểu giao long bắt đầu thức tỉnh phun trào ra lực lượng mạnh mẽ không gì sánh được.
"Két....két...tách...tách..." nguyên tòa lôi đài liền cấp tốc bị băng hàn đóng thành 1 khối băng rắn chắc, không khí băng hàn tới kinh người.
Những tuyển thủ cách xa gần 30m cũng không nhịn được run như cầy sấy, ở trong 1 góc.
Người khổng lồ Trương Đại Không mở ra cặp mắt sáng rỡ nhìn tới thân ảnh Thiên đang mỉm cười, 2 ngón tay bắt kiếm chuyển động, hắn liền hiện lên 1 tia kính phục trong mắt.
Băng phong không ngừng tăng trưởng, không ngừng lạnh lẽo hơn, phạm vi cũng càng ngày càng lớn hơn, đến nỗi ngay cả 3 vị địa cấp cường giả Lang Thế Thành, Long Hoa, Vũ Tuân cũng bắt đầu phải tránh lui.
Ở phía ghế ngồi tuyển thủ, đám thí sinh đều đã dời hết qua 1 bên, Lang Thế Thiên hiện lên 1 tia ngạc nhiên rung động trong mắt.
Ở trên đài, sau khoảnh khắc bất ngờ và không phục đầu tiên, bây giờ Lam Y Nhược đã không còn phản kháng lại sự khống chế của Thiên nữa.
Trong nhâm mạch của nàng, luồng hàn khí kia đã bắt đầu được kích phát ra, băng khí hòa hợp với công pháp của nàng, chữa trị khỏi hẳn tai họa ngầm trong trái tim rồi sau đó đẩy công pháp của nàng từ tầng 5 trực tiếp lên tầng 7, công lực lập tức tiến nhanh.
Tiềm lực trong thân vốn dĩ chỉ có 342 tinh bây giờ đã nhảy lên 356 tinh sau đó còn đang không ngừng tăng lên.
Thấy Lam Y Nhược ngạc nhiên Thiên liền hét lên.
"Phong bế ý thức...Tĩnh tâm lĩnh ngộ"
Lời Thiên nói ra, trong âm ba ẩn chứa giao động kỳ diệu khiến nhân tâm sinh ra rung động. Trong đầu "ông" 1 cái liền bị 1 đám huyền diệu chi ý bao phủ, lộ trình công pháp vận chuyển liền trực tiếp khắc sâu vào đầu.
Lực lượng cơ thể liền cấp tốc được dẩy lên cao khiến người khác nhìn vào đều trợn mắt há mồm.
360 tinh....361...362...365...369...370...
Sau cùng thậm chí còn đột phá tới 382 tinh, khiến cho vô vàn người ở đây xem mà muốn nổ luôn con mắt chân thật chi nhãn.
Kiếm thế thu lại, 2 ngón tay khống chế kiếm của Thiên cũng dần buông lỏng, Thiên đứng lặng ở đó khí thế thong dong, quần áo phất phơ trong băng tuyết.
20 phút sau, rốt cuộc Lam Y Nhược tỉnh lại từ rung động, môi nàng lắp bắp mãi không nói được 1 câu sau đó....nàng dứt điểm nói 1 câu.
"Hoàng Thanh Thiên...ơn này ta muôn đời ghi nhớ...cám ơn" sau đó nàng nhẹ thu kiếm vào vỏ rồi cúi đầu 1 góc 90 độ lễ độ chân thành cúi xuống.
"Trọng tài....ta nhận thua" sau đó nàng cất bước chậm rãi đi xuống.
Cũng không phải nàng không muốn đi nhanh mà là trước sự rung động này, cơ thể nàng đã gần như bị rút hết sức....ước nguyện bao năm qua, cố gắng bao năm qua, thù hận bao năm qua....tất cả đều được bù đắp lại trong 1 lần này.
Trong đầu nàng không chỉ có "băng tuyết linh quyết" được cơ thể luyện tới đỉnh mà còn có được thêm 1 thành "băng ý" vô cùng quý giá.
Càng đáng giá hơn đó là toàn bộ tai họa ngầm do công pháp luyện sai đều được giải quyết mà trong cơ thể lại còn thức tỉnh 1 loại tiên thiên băng hàn huyết mạch quá mức nghịch Thiên.
Xiết chặt nắm tay, nàng cố gắng kìm nén kích động của mình, sâu trong ánh mắt, 1 sự kiên cường hiển hiện cùng với 1 tia thù hận.
"Lam trưởng lão....đa tạ vì bộ mặt giả nhân giả nghĩa cùng 1 bộ công pháp..tốt của ngươi...thù này...nhược nhi sẽ trả đủ"
Để lại 1 đạo bóng lưng cô đơn, Lam Y Nhược bước xuống với vô vàn cảm xúc.
Lúc này giọng Thiên lại vang lên.
"Nữ nhân cũng có thể giành thiên hạ....dừng quên câu này nhé"
Lam Y Nhược quay mặt lại liền bắt gặp nụ cười ấm áp của Thiên, trong lòng liền ấm áp vạn phần.
"Uhm...hi vọng, trên con đường ta giành thiên hạ sẽ có bóng hình của ngươi....bằng hữu"
"Bằng hữu...tốt" Thiên lặp lại 1 câu, 2 người vô tình tạo ra 1 loại hào khí khiến không khí trở nên trầm lắng.