[Dịch]Giới Thần
Chương 601 : Truyền thừa
Ngày đăng: 12:22 30/08/19
Một buổi ngày hôm nay cũng coi như Thiên thu hoạch được khá nhiều, sau khi ăn cơm trưa với 2 nàng Sương Nhi, Nhan Nhi xong thì hắn lại tiếp tục về phòng chuẩn bị cho 1 đợt bế quan ngắn.
2 cô bé Nhan Nhi, Sương Nhi này cũng rất kỳ lạ, mới đầu thì còn rất hiềm khích nhau nhưng mà chẳng mấy chốc đã thân như chị em thật không hiểu nổi.
Thực tế thì cái tên Nhan nhi chỉ là nhũ danh của nàng mà thôi, cũng không phải vì nguyên nhân nàng xuất thân bần hàn mà có 1 cái tên khuyết họ như vậy.
Nhưng mà vô tình, nhũ danh này lại khiến cho Thiên và Sương nhi hiểu nhầm, cũng vì thế mà họ xem nàng hệt như người thân không chút phân cách, Sương nhi cũng vì thế mà có thêm 1 người chị em sớm chiều có nhau.
...
Ký túc xá ngoại môn.
Thiên ngồi trong phòng, tay bắt 1 loại ấn quyết rất kỳ lạ, tay phải nắm cổ tay bên trái, tay trái co lại đặt trước mi tâm.
Tinh thần lực của hắn bị loại ấn quyết này ngưng tụ thành một bàn tay vô hình không ngừng co duỗi, nắm bắt.
Đây chính là đan quyết bí pháp có tên là "dược thủ thần quyết" chính là bí pháp Thiên vừa mua được với giá 1500 điểm cống hiến.
Loại đan quyết này huyền diệu vô cùng, tinh thần lực rời rạc không ngờ lại có thể ngưng luyện thành bàn tay, lớn nhỏ tùy ý, dài ngắn tùy ý, mạnh yếu tùy ý. Khi luyện đến thành thục còn có thể ngưng luyện ra rất nhiều bàn tay bằng tinh thần, tuy việc này yêu cầu vô cùng cao về độ mạnh yếu của linh hồn nhưng lại có điểm hay là dùng loại ấn ký này có thể tụ pháp thành văn, ngưng luyện ra những bàn tay bằng phù văn.
Những bàn tay này một khi luyện thành sẽ chỉ cần ôn dưỡng trong thức hải sẽ không tan rã ra biến mất, chỉ có điều là số lượng sẽ đi kèm với độ khó cho nên việc ngưng luyện này cần yêu cầu độ khống chế vô cùng cao.
Phân làm 4 tầng, mỗi tầng đều yêu cầu vô cùng cao về tinh thần lực và độ tinh luyện.
Hiện giờ Thiên chính là luyện tới tầng thứ 4, tầng cao nhất của pháp quyết tinh thần này.
Thiên buông lỏng cổ tay, bỏ kết thủ ấn đi, nhưng 2 bàn tay trong không trung vẫn không hề tán đi mà giống hệt như tay thật không ngừng lần mò, cầm nắm mọi thứ.
Tinh thần lực đã được Thiên cố hóa lại trong đôi bàn tay này rồi ngưng tụ thành rất nhiều những phong ấn phù văn mà hắn vừa học được từ hồi sáng.
Nhờ có chúng, Thiên đã tổng hợp ra tầng thứ 5 của công pháp "cố thực thủ", và tầng thứ 6 "tùy tâm như ý", giờ phút này đan quyết "dược thủ thần quyết" đã có được tính năng vô cùng tiện lợi mà nếu như xét về phẩm cấp, hẳn đã không thua gì thánh phẩm.
Pháp quyết này sau khi luyện thành, Thiên lại tiếp tục luyện ra tinh yếu của nó thành 1 đôi bàn tay nhỏ được ngưng tụ thành phù văn gọi là "tinh thần thủ"
Đây là điểm khó nhất của đan quyết này, cũng chính là đỉnh cao mà dù cấp bậc tông sư luyện đan cũng hiếm người luyện thành
Sau đó hắn lại tiếp tục luyện qua pháp quyết trên cuốn sách mỏng nhính lấy được từ chỗ luyện dược các.
Loại bí pháp này Thiên đã đọc rất kỹ, quả thật là 1 môn bí pháp tinh thần vô cùng tinh diệu.
Cuốn sách này chính là tầng thứ nhất của nó "luyện thần thành ti" và tầng thứ nhất này yêu cầu đan sư phải vận chuyển tinh thần không ngừng xoe lại thành sợi, quá trình này giống hệt như người ta cứ phải không ngừng tưởng tượng phía trước mắt mình là 1 thông đạo nhỏ và đưa tầm nhìn vào trong vậy.
Khi quá trình tưởng tượng này luyện đến một trình độ tương đối cao sẽ tự động khắc họa ra một lộ tuyến phù văn ở trong đầu, khi đó tinh thần lực sẽ bị dẫn dắt theo phù văn đó là tạo thành 1 hư ảnh phù văn mờ nhạt.
Cứ như vậy tiếp tục rèn luyện thì sẽ có thể xoe tinh thần lực thành 1 tia tinh thần chỉ mỏng manh rồi lúc đó, hẳn là sẽ phải có pháp quyết tầng thứ 2 dùng để nuôi dưỡng nó.
Tinh thần lực của Thiên vô cùng tốt, một quá trình tu luyện dài dằng dặc của người thường liền nhanh chóng bị hắn hoàn thành trong thời gian ngắn.
Đáng nói là hắn trực tiếp ngưng diễn thành 1 hạt giống phù văn đặc chủng của "tinh thần ti" chứ không cần phải công pháp vận chuyển nữa.
Điều này cũng tương đương với việc hắn luyện tầng thứ nhất này đạt đến đỉnh cấp vượt hạn bình thường, có thể tùy ý tùy tâm ngưng thần thành ti mà không cần bất kỳ môi giới hay thời gian chuẩn bị nào cả.
Xong 2 việc này Thiên lại tiếp tục luyện môn kiếm pháp vừa học mót được của Độc Mễ Kim Tiền " liễu diệp kiếm quyết"
Môn kiếm pháp này là vận dụng yếu quyết chữ "khinh" vô cùng nhuyễn, vừa đúng với 1 vị trí khuyết thiếu mà Thiên đang cần.
Độc Mễ Kim Tiền quả thật là bậc thiên tài, kiếm pháp huyền phẩm trung cấp trong tay hắn được luyện vô cùng chuẩn xác, 1 tia kiếm ý luyện ra cũng không hề sai.
Hiện giờ Thiên chỉ còn thiếu duy nhất 1 môn kiếm pháp ứng với yếu quyết chữ "trọng" nữa là thất kiếm sẽ có đủ, Thiên cũng thật rất tò mò nếu thất đại yếu quyết này mà được luyện thành thì kiếm trận kia sẽ có tác dụng gì.
Trong Thất Diệu Phù Giới, 2 đóa hỏa chủng đã tìm được lãnh địa của mình, Huyền Băng Li Hỏa có đặc tính rất khác so với những loại lỏa diễm khác, nó lại là tính hàn... còn tiểu liên mộc hỏa lại có tính nhuận mộc. Cả 2 loại hỏa diễm này đều cùng sống chung hòa bình cùng với Phệ Thiên Hỏa đang ở trong hồ dung nham nhưng chúng lại tự thành lãnh địa riêng của mình mà sống.
Về tới đây, Tiểu Liên Mộc Hỏa liền giống như gặp được bảo bối không ngừng trưởng thành nên nhanh chóng, đặc tính nhuận mộc khiến cả Thất Diệu Phù Giới sinh ra một mảnh xanh tốt như mơ.
.......
Tuyệt Kiếm Phong.
"Trọng lãng...trọng lãng...." Kiếm Thập Tam không ngừng lẩm bẩm.
"Không lẽ ta đã sai....trọng lãng kiếm ý...thậm chí còn có thể dùng âm ba thể thực hiện.....Hoàng Thanh Thiên...ta không tin ta không bằng ngươi"
Ở bên, vị lão giả có cặp mắt xanh liền nói.
"Không sai...ngươi té ở chỗ nào, thì hãy đứng lên từ chỗ đó, kẻ có đại cơ duyên như ngươi sẽ tuyệt đối không đứng dưới kẻ khác"
"Sư phụ....cảm ơn ngài đã thành toàn, ngày hôm nay ta thất bại hắn ở trọng lãng sát kiếm, vậy thì sau này...ta sẽ dùng chính trọng lãng kiếm ý để hạ hắn....Hoàng Thanh Thiên...chờ ta.." sát ý bốc lên trong mắt Kiếm Thập Tam.
"Sư đệ...kiếm ý của ngươi hẳn là đã đạt đến 2 thành rồi đi...ta tin tưởng, nếu bây giờ mà lại chiến với tên nhóc đó....ngươi vẫn có thể thủ thắng"
Lang Thế Thành nói
"Không...ta..muốn áp đảo hắn...ta muốn ngày ta trở lại...ta sẽ dùng tuyệt đối thực lực miểu sát hắn dưới tay..."
Kiếm Thập Tam rít từ kẽ răng, sắc mặt hắn băng lạnh tựa như tử thi.
........
Thực kiếm các, buổi tối
Lần này Thiên lại đến đây, phía trước mặt hắn là 3 người
Tiểu Xá Bình, Vu Tiểu Sài, Thiết Vô Danh.
Chính là 3 thiếu niên hắn đã cứu từ lần trước.
Vu Tiểu Sài là một thiếu niên vô cùng chất phát, bàn tay còn chai sạn như gỗ cây, dù khá khôi ngô nhưng lại đen sạm trông vô cùng khổ cực.
Tiểu Xá Bình là một thanh niên gầy nhom, tay chân lộ cả xương, hốc mặt lộ rõ, trông hắn già hơn tuổi nhiều lắm hiển nhiên là thời gian ở Thiên Kiếm Môn này hắn là cực khổ tới cỡ nào.
"Phịch....phịch...ân công, ân cứu mạng cả đời không quên...xin nhận của ta một lậy"
2 tên này vừa thấy bóng dáng Thiên liền quỳ sụp xuống, chẳng chờ hắn kịp ngăn cản đã lậy liền 9 lậy.
Thiên cũng chẳng biết tại sao lại là 9 lậy mà không phải 3 hay 6 lậy như ở trái đất nhưng mà hắn cũng chẳng quan tâm, thế giới này có lắm loại quan niệm rất là cứng ngắc khó chấp nhận.
"Uhm....ngồi đi"
Ngồi vào bàn, Thiết Vô Danh, Tiểu Xá Bình, Vu Tiểu Sài đều ngồi về một phía, ai nấy đều toát ra một nét chân chất xen lẫn sự bình dị thậm chí có chút khổ cực.
Tuy thân thể có vẻ mệt mỏi nhưng cả 3 đều thống nhất đưa cặp mắt sáng láy nhìn về phía Thiên tựa như đang nhìn thần tượng, sức sống trong tấm thân khô kiệt tràn ra ngoài.
Đồng dạng là Sương Nhi, nàng cũng hướng về Thiên bằng một ánh mắt có chút e lệ nhưng không thiếu ánh hào quang
Bình thường nhất ở đây cũng chỉ có Nhan Nhi, nàng thay vì tràn đầy hâm mộ khi nhìn Thiên thì lại thay bằng thái độ đầy nghi vấn, nói chuyện nhiều với Sương Nhi nàng cũng biết một ít chuyện.
Cô bé Sương Nhi này bình thường rất ít nói nhưng một khi mở miệng liền chỉ có 2 chủ đề, luyện dược và kể về 1 nam nhân.
Người đó chính là Thiên, người ngồi trước mặt cô bây giờ.
Cô bé Sương nhi này xưa nay gần như tuyệt không kể về bản thân, đặc biệt là gia đình nhưng một khi nói về dược liền thao thao bất tuyệt, hứng trí bừng bừng mà khi kể về Thiên, ngay lập tức cặp mắt liền phát sáng.
Cái chuyện lần trước Thiên tựa như chiến thần dũng mãnh cứu mạng Sương Nhi này nàng cũng đã nghe kể.
Nhưng trong lòng nàng lại không xem trọng điều đó, dù sao mấy cái chuyện nam nhân anh dũng, hào hoa, hay mạnh mẽ gì đó...nàng đều đã thấy rất nhiều và tất cả đều chỉ là một đám ngụy quân tử.
Ngồi trước mặt nàng đây, Thiên cũng giống hệt với đám người Thiết Vô Danh không khác.
Cũng là một bộ phục sức bình dị đến nỗi có thể gọi là nghèo khó, không có cái gì khí chất nho nhã, lại càng không có cái gì khí chất bễ nghễ thiên hạ.
4 con người này dù là quẳng vào một đám phàm nhân cũng không có bất kỳ nổi bật gì, nếu có thì cũng chỉ có ở Thiên một khuôn mặt đẹp trai và hơi thở tự nhiên mà thôi.
"Uhm....các ngươi bị đánh, là ai..." giọng Thiên bình đạm vang lên