[Dịch]Giới Thần

Chương 617 : Bạch ngọc thần toán thư sinh âu chánh nam

Ngày đăng: 12:23 30/08/19

"Tốt....muốn sống, vậy thì tới đây...nhổ 1 bãi nước bọt, tiểu một vũng lên đầu hắn....ta tha các ngươi không chết" Thiên vừa nói vừa chỉ ngón tay lên đầu Độc Mễ Thuấn ý nói rất rõ ràng. Các ngươi muốn sống thì đi tới đây, nhổ nước bọt và tiểu một bãi lên người Độc Mễ Thuấn, làm xong có thể nguyên vẹn đi về. Nhưng mà Thiên vừa nói xong câu này, một đám người liền muốn ngất xỉu tại chỗ Đây là sự việc cỡ nào ah, Độc Mễ Thuấn hắn là ai không quan trọng vì dù sao hắn cũng đã sắp chết nhưng quan trọng nhất đó là hắn mang họ gì. Là họ Độc Mễ ah. Tiểu một bãi lên đầu hắn thì có khác gì tự mình đắc tội cả dòng họ này, bây giờ họ thoát được cái chết trước mắt nhưng lại gặp lấy sự trả thù còn khủng bố hơn của gia tộc này. Thế thì còn không phải vẫn chết hay sao, có gì khác nhau. Các thế lực ở Thiên Phù Giới này đều rất coi trọng tôn nghiêm, các gia tộc càng lâu đời, căn cơ càng sâu dầy, thực lực càng mạnh mẽ thì tôn nghiêm lại càng lớn. Lúc đó dù chỉ là một tên nô bộc của họ đều có giá trị sinh mạng cao hơn bất kỳ ai. Thiên Kiếm Môn có 10 thế lực trong đó có tới 6 đại thế gia và vừa vặn Độc Mễ An Nan gia tộc này chính là một trong số đó, gia tộc này không chỉ cay độc khi đối ngoại mà còn bá đạo vô lối đặc biệt là vô cùng tự ngạo gia tộc. Quả thật gia tộc họ đi ra dù là một con chó cũng không có ai dám giết huống chi là một chủ mạch dòng chính đời thứ 3. Tiểu lên đầu hắn....khỏi cần nói cũng có thể tưởng tượng được kết quả bi thảm của mình. "Thiên đại ca....ca tha cho ta được không....ta...ta...van xin ngươi...ta van xin ngươi...." "Phải phải... Chỉ cần ngươi tha cho ta, bảo vật tiền tài, thậm chí cả bạn gái ta...ta đều có thể dâng hết cho ngươi..." "Ta có chút cống hiến, khoảng hơn vạn điểm, tiểu ca...mời ngươi nhận lấy... "Tiểu ca...huynh coi, ta nếu trên giường cùng chàng cá nước thì sẽ tuyệt vời cỡ nào ah, ta nhìn huynh là biết huynh sẽ rất...dũng mãnh rồi nha... ..... Thế là một đám người này tức thì mặt mày xanh lét tiến lên dâng hiến bảo vật, cống hiến, có mấy vị nữ nhân còn tới ngả ý trao cả thân Tài sản dâng lên tất cả Thiên đều vơ vét hết không chừa, cống hiến bài vừa đưa tới liền bị hắn trấn lột không còn một mảnh... Bất quá lúc này tên đầu tiên cống nạp xong lại muốn nhanh chân chạy lẹ cầu thoát thân. Bỗng nhiên lúc này một trận sát ý ngột ngạt bức tới. "Ta cho ngươi đi sao...." giọng Thiên rét buốt vang lên làm tên đó co rúm lại. Bảo y trên người đều đã cởi sạch bây giờ bị Thiên dọa sợ hắn liền run lên như cầy sấy trông rất đáng thương. "Tiểu...tiểu ca, không phải....ngươi đã nhận đồ của ta rồi sao?" "Hừ....đồ là ngươi đưa ta, nhưng ta có nói tha ngươi sao....nhanh lên...tiểu một bãi cho ta.." Ở cái hố bên dưới Độc Mễ Thuấn lập tức trợn ngược mắt. Không biết Thiên dùng thủ đoạn gì mà hắn lại không cách nào chết được, đau đớn không tưởng vẫn không ngừng tràn tới khiến hắn muốn sụp đổ nhưng hắn lại không thể chết, thậm chí ngất xỉu cũng không. Cảm nhận được tiềm lực trong thân thể đang không ngừng bị đốt cháy mất đi, cả linh hồn cũng héo rũ cháy rụi, cảm giác này quả thật khiến người tuyệt vọng. "Tiểu...tiểu ca...cầu xin ngươi...cầu xin ngươi..." Thiên nhếch miệng xem thường. "Vạn xin thì ích gì...có gan làm bậy thì phải có gan chịu chết...." Ngay lúc này, từ xa vọng lại một âm thanh nho nhã lại chất chứa một loại uy nghiêm không thể cãi "Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, Hoàng Thanh Thiên ngươi làm như vậy không sợ thiên địa công phẫn sao..." Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía đó, chỉ thấy bên đó đi tới một nam tử tuổi chứng 30, trên thân phục sức xa sỉ, nét mặt vô cùng kiêu căng "Ah, Âu tổng....ngài mau cứu ta, Hoàng Thanh Thiên ma quỷ này giết người bây giờ còn cướp bóc lại còn....lại còn vô liêm sỉ bắt ta tiểu..." "Âu tổng ngài mau chứng giám cho ta, Hoàng Thanh Thiên tiện nhân này muốn bức hiếp chúng ta, quả thật là sâu mọt của Thiên Kiếm Môn...ngài mau giết hắn... "Không sai ah, sâu mọt này như hắn mà lộng hành ở đây thử hỏi thiên lý còn đâu, uy nghiêm Thiên Kiếm Môn còn đâu... ..... Một đám a dua liền xoay chiều đổi gió chuyển sang lậy lục tung hót vị quản gia này, cũng rất hiển nhiên tên này địa vị không kém nếu không cũng không bị họ xem là cọng cỏ cứu mạng được. "Uhm...thiên địa công phẫn sao, đó là chuyện của ta....ngươi là ai mà xía vào" giọng Thiên vang lên không chút nào tôn kính "Ngươi...dám dùng thái độ đó nói chuyện với ta, thật to gan..." "Phí lời, có rắm mau thả nếu không thì cút sớm cho ta..." Thiên phẩy tay như đuổi ruồi "Hừ...,ta là ai, được để ta nói cho ngươi biết ta là ai....bổn đại gia Âu Tổng chính là Âu gia đại tổng quản..." Nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Thiên cắt lời. "Ah...thì ra là con chó giữ nhà của Âu gia sao...." Vị tổng quản này lập tức như muốn nổ tung, lực lượng toàn thân phún trào sát ý ngút trời bộc phát. "Điêu dân còn dám cãi lão...hôm nay bổn tổng quản đến đây là y lệnh công tử chúng ta mà đến giảng hòa, cho ngươi một ân huệ....tiểu tử mau mau buông tay đi" Lão tổng quản này sát ý ngút trời nhưng lại cố nén để giữ phong độ không làm mất mặt công tử. Lời nói phun ra mang theo sự ra lệnh lại tựa như ban ơn. Nhưng mà cái giọng lão khi nói ra vẫn chứa đầy tính uy hiếp tựa như nếu Thiên dám nói một từ "không" sẽ lập tức phải huống chịu cơn nộ giận điên cuồng của lão ngay lập tức. "Thật tốt quá, công tử Âu Chánh Nam thật là đại nhân đại nghĩa, Âu Tổng xin cho ta gửi lời cảm ơn tới công tử, mạng chó của ta từ nay tùy ý công tử sai bảo" "Đúng đúng....ta quỳ một lậy cảm ơn đức tái sinh của công tử" ..... Một đám a dua này lập tức chỉ hận không thể liếm đế giày người khác. Âu Chánh Nam, quả thật danh tiếng tại Thiên Kiếm Môn này xếp hàng đệ nhất Được mệnh danh là Bạch Ngọc Thần Toán Thư Sinh, Ngọc công tử Âu Chánh nam. Đệ nhất thiên tài nội môn, đứng đầu hoàng kim bảng, không những có được tu vi thực lực nghịch thiên, diện mạo anh tuấn như nam thần mà còn giỏi nho đạo cầm kỳ thư họa, nhạc đạo đàn sáo cầm nguyệt Hắn trí tuệ vô song, bày mưu đặt kế nắm nhân tâm trong lòng bàn tay, tính toán không gì bỏ sót, giọt nước không lọt. Một người được cho là minh quân cho vạn người quỳ gối, nam thần cho vạn mỹ nữ dựa vào, là ác mộng của mọi địch nhân, phúc tinh của mọi bạn hữu Thiên Kiếm Môn này nếu nói về Âu Chánh Nam, e rằng sẽ không có người không biết, không người không ngưỡng mộ. Điểm nữa đáng sợ của hắn đó là hắn mang họ Âu, là một thế gia đại phiệt một tay che trời tại Thiên Kiếm Môn Người như vậy thử hỏi một câu hắn nói ra, ai dám không nghe Chỉ là xưa nay cái gì cũng sẽ có ngoại lệ và Thiên chính là như vậy "Công tử ngươi là cái thá gì mà nhiều chuyện bao đồng vậy....cả ngươi nữa..." Thiên chỉ ngón tay vào mặt Âu Tổng nói "Vênh cái mũi lên như vậy bộ sợ người khác không biết mình là ai sao.....cút đi.." Thiên nói ra một câu cuối toàn trường liền vỡ tung.