[Dịch]Giới Thần

Chương 90 : viện mồ côi​

Ngày đăng: 12:18 30/08/19

Ngày thứ hai sau khi cho diễm an thần, lúc này cũng đã ngủ trọn 1 ngày. Thiên biết, nếu cứ để cô tiếp tục ngủ như vậy e rằng sẽ không tốt cho cơ thể lẫn tinh thần. Nếu như cô thuộc dạng ngủ say hôn mê thì thôi, nhưng đây lại là trạng thái tỉnh nhưng không muốn làm việc gì khác. Trong đầu cô còn có đấu tranh...nhưng càng đấu tranh suy nghĩ rối loạn trong đầu càng nhiều, càng rối loạn...càng loạn thì càng dễ dẫn đến suy sụp. Tinh thần của cô sẽ không chịu nổi những cơn sốc này nữa. Còn dùng cách nào để gọi cô dậy mới là vấn đề thôi Cách sao...ngược lại hắn cũng có 1 cách đó Nhưng mà làm thì hắn không chắc chắn lắm, cần phải đánh vào tâm lý và sự bảo thủ của con gái, nên hơi phức tạp Ra lệnh cho hoa im lặng xong, Thiên đặt tay ở cuống họng điều chỉnh 1 chút, rồi bắt đầu giả thành giọng nói lưu manh "Đại ca...đại ca...hôm bữa em phát hiện ra 1 mỹ nhân...hê.hehee" "Uhm..được không.." "Hé.hé....đẹp, đảm bảo đẹp...không những đẹp mà còn ..còn...trinh nữa...hehe.." "Hả...mau cho tao coi.." "Vậy đại ca...đại ca ăn xong...nhớ cho em ít canh thừa nha..keke.." "Có..có..haha..đi mau.." Sau đó Thiên ra cửa cố ý kéo cử thật mạnh vang lên tiếng động thật lớn "Rầm.." "Haha...đại ca...mỹ nhân nằm ở kia kìa..hehe" Thiên lấy bàn tay dơ bẩn vuốt vuốt gương mặt diễm, sau đó cố ý vuối "lệch" 1 chút xuống dưới, miệng đê tiện cười "Hahaha..hehee...đẹp..đẹp..oa.hahaha...đẹp..." "Xoạc" Thiên cố ý mạnh tay xé toạc cái áo trên người diễm Bàn tay dơ bẩn lại sờ nắn tới 2 ngực, bóp mạnh. Cái miệng hắn cũng sáp tới miệng nhỏ của diễm định cắn tới Lúc này Thiên lại có 1 suy nghĩ hoang đường vô cùng, "diễm..từ từ hẵng dậy nhe..hehe" đây là tiếng lòng xấu xa trong người hắn đang nói nhé... Nhưng mà đáng tiếc, cứ sợ cái gì là cái đó hay tới nhất "Ahhhhhhhh....ahhhhhh...buông...buông ra.." diễm sợ quá nhắm tịt mắt lại la lên Nhưng mà trong lúc quơ mình không hiểu thì lại vô tình đưa đầu gối lên cao Đáng thương cho con dê kia còn đang đắc ý thì lại thấy có cái gì đó giọng vô người đau điếng Xui xẻo là cái đầu gối vô tình của diễm lại đưa lên vừa hay gặp ngay ngã ba đường của Thiên, thằng bé đáng thương đang ngủ ngon trong quần tự nhiên bị xâm phạm. "Ặc..ah.." Thiên phát hiện ra chỗ đau là nơi thiêng liêng nhất của mình, hắn bi thương hét lên "Bịch" 2 tay ôm hạ bộ co quắp lăn lộn trên đất Ngồi bên ngoài quan sát, nãy giờ hoa đã nhịn không nổi nữa cuối cùng cũng "phốc" 1 cái ôm bụng cười lên "Hahahahaha...cười chết mất...chết mất...hahaha... Lúc này diễm mới từ hoảng sợ tỉnh lại nhìn lại hoa. Vẫn là hoa bạn cô Vẫn là căn phòng đó..nhà của cô Cái giường...vẫn là cái gường đó Cái gì cưỡng hiếp, cái gì đại ca...nào có đâu "Ủa, lưu manh đâu...sàm sỡ đâu rồi.." "Hahahaha...hihi...oa..haaha.."Hoa vô lực run run bàn tay chỉ về phía tên dê xòm đang co quắp ở dưới giường Diễm đưa mắt sang nhìn sang thân ảnh quen thuộc đó "Ah....oa..hu..uuuu" Thiên vẫn như 1 con tôm luộc nằm đó rên ư ử Bỗng nhiên nhớ tới lúc nãy mình đá phải cái gì, giờ đầu gối vẫn còn cảm giác tê tê ngứa ngứa lúc đó. Bỗng nhiên cô hiểu ra mình đạp trúng cái gì "Phốc...hihi.." "Oa..hahaha..." Thế là 2 người con gái vừa ôm bụng lăn lộn vừa cười lên nắc nẻ "Ah...cười đủ chưa...ah...cười nữa là chết với ta..ahhhhhhh...trời ơi đừng cười nữa..." Thiên la lên tru tréo Phải 5 phút sau hắn mới lồm cồm bò dậy, giơ lên móng vuốt hướng 2 mỹ nữ nhào tới "Ah..dê xòm...de xòm...đánh chết dê xòm....ahhh..lưu manh...anh sờ vào đâu vậy..." 3 người lăn lộn chọc ghẹo trên giường suốt cả buổi.. Tất cả đã trở lại giống y như lúc trước, giống hệt như chưa hề có chuyện gì xẩy ra. Lần trước cũng vậy, lần trước diễm bị áp lực từ cha, bị em trai cùng cha khác mẹ muốn dê xòm trốn ra ngoài rồi lại bị tên em trai đó đến tận nhà giở trò cưỡng hiếp. Cũng lần đó Thiên xuất hiện liền vớt cô từ tận cùng tuyệt vọng lên bờ. Họ cũng là như vầy, đùa dỡn nhau như mấy đứa trẻ vô tư Lần này cũng vậy. Lần này bí mật cha ruột mình giết chết người mẹ thân yêu nhất. Cú sốc này so với lần trước lại càng đau đớn hơn rất nhiều. Nhưng mà vẫn là như vậy Vẫn là Thiên xuất hiện và lôi cô trở lại cuộc sống bình thường Và lần này vẫn là như vậy. Diễm lại có thể quên hết tất cả mà cười nói vui vẻ, vô tư như con nít Cả buổi trời vật lộn mệt mỏi tới trưa, Thiên dẫn mọi người đi ăn cơm "Ê..dê xòm...anh chở tụi em đi đâu vậy...đây đâu phải đường về nhà đâu.." "uhm..để anh chở em đến 1 nơi.." Sau 30 phút đi xe Thiên đã dừng lại ở quận 3 huyện gò vấp "Em xuống xe đi... "Anh...đây là đâu..." Thiên rất tự nhiên dắt tay diễm đi vào trong, đến cả hoa đi theo cũng thây kỳ lạ sao hắn lại to gan như vậy Trung tâm nuôi dưỡng và bảo trợ trẻ em gò vấp Nơi này đi qua toàn là con nít, nhỏ có đứa mới 1, 2 tuổi, lớn có đứa 13, 14 tuổi "Nơi này là 1 nơi chăm sóc cho các em nhỏ mồ côi cha mẹ" Nhìn các em nhỏ ở đây ai nấy ngây thơ hồn nhiên tạo cho không khí viện mồ côi này trở thành 1 nơi yên bình 1 cách khó tả Bước chân 3 người chậm rãi tiến dần đến gian phòng học nhỏ Từ xa có thể thấy được hàng chục em nhỏ ngay ngắn ngồi im nghe giảng, cô giáo là 1 cô gái trẻ tình nguyện dậy miễn phí cho các em Ánh mắt từ ái của cô giáo trẻ và giọng nói trìu mến làm thu hút ánh mắt diễm. Cô đứng lặng ở đây như vậy "Dễ thương có phải không" lúc này có giọng nói của 1 người phụ nữ lớn tuổi "Cô..chào cô.." Thiên và hoa đều lễ phép chào bà Bà ấy đứng song song với diễm trâm ngâm nói "Cô ấy là 1 người có điều kiện...nhưng lại tràn đầy trong tim 1 tấm chân tình đối với các em nhỏ...đã 2 năm rồi, dù nắng, mưa hay bệnh tật thế nào cô ấy cũng luôn tới sớm hơn giờ học 1 giờ...chưa từng nghỉ 1 ngày" Diễm cũng từ trầm ngâm vô thức nói "đúng vây...cô ấy thật vĩ đại..tôi có thể thấy được tình yêu trong mắt cô ấy" "Đi...để tôi dẫn mọi người đi thăm khu trẻ mồ côi này" "Phải rồi, cô tên gì ah.." Thiên hỏi "Tôi là trịnh nhan hồng, viện trưởng viện mồ côi này" "Woa...thì ra là vậy" 4 người vừa nói chuyện vừa đi tới 1 gian nhà lớn, chính xác là gian phòng ngủ Không ngờ ở đây lại còn có 3 đứa trẻ còn trên nôi 1 đứa lớn cỡ 3 tháng và 2 đứa còn đỏ hỏn "Đây...đây.là.." diễm không thể tin vào mắt mình "Uhm...3 đứa trẻ này là ở bệnh viện vừa đưa tới...là do bị cha mẹ chúng bỏ lại đó.." trịnh nhan hồng đau sót nói " mỗi tháng chúng tối vẫn nhận trung bình 10 đứa trẻ về để chăm sóc...." Diễm và hoa tiến tới nựng nựng lên má 1 đứa trẻ nói.. "Đứa bé khả ái, ngây thơ như vậy mà mẹ nó vẫn nhẫn tâm bỏ cho được..thật là đáng trách." Lúc này Thiên chọn đúng cơ hội vào cuộc "Đúng vậy, từ đỏ hỏn đã mất đi chỗ dựa, không có ruột thịt, không có tình thương, không có cha mẹ..không có gia đình. Cha mẹ nhẫn tâm bỏ nó đi tìm cuộc sống mới. đó mới chân chính là những đứa bé đáng thương "Còn người có cha có mẹ chăm lo cho đến lớn, có đủ nhận thức rồi mới chết...thì dù có là nguyên nhân gì...người đó vẫn còn rất...rất ...rất là may mắn" Sững sờ Nghe lời nói này, diễm không cách nào bình tĩnh được nữa Nước mắt bất chợt trào ra, Miệng cũng méo sệch, mếu máo nói "Đúng vậy...hức...đúng..haha.." "Bé ngoan...là chị sai...là chị sai...so với em...chị còn may mắn lắm...quá may mắn...vậy mà chị còn oán trách ông trời...trách ông ấy bất công...trách ông ấy nhẫn tâm" "Chị được cha mẹ nuôi dưỡng, được ăn học, được đồ chơi, được quần áo,...được tất cả...dù là cha có chút nhẫn tâm...nhưng chị vẫn có mẹ bên cạnh hơn 20 năm...là chị có sướng mà không biết..." Nhìn diễm khóc khóc mếu mếu, nhưng Thiên lại yên tâm tại vì hắn đã thành công Gỡ bỏ mọi khúc mắc trong lòng diễm Mặc dù trước đó diễm tỉnh dậy, cô đùa dỡn thơ ngây tưởng chừng như đã không sao, nhưng không Đó chỉ là 1 loại đè nén Chôn giấu đau đớn vào chỗ sau nhất trong lòng, rồi lấy những thứ khác cố lấp đầy lên. Tuy rằng tạm thời không sao, nhưng cô là 1 người có chân khí, là 1 tu luyện giả...cho nên việc này tất sẽ có ngày khiến cô gặp rắc rối, nhẹ thì kẹt lại không tiến, nặng thì tẩu hỏa nhập ma chết hoặc điên loạn Dù là về cuộc sống hay về tu luyện thì loại tâm ma này cũng không phải thứ tốt Nhưng mà bây giờ thì đã ổn rồi.