Giường Đàn Bà

Chương 1 : Người đàn bà ấy tỏa hương ma quái

Ngày đăng: 21:14 20/04/20


Rồi chị ta cười, tôi thấy rất rõ nét nhăn nơi khóe mắt chị ta.Lập tức tôi ngước lên,để ánh đèn chiếu thẳng vào mặt tôi với làn da tươi trẻ.Đối với đàn ông, tuổi trẻ còn quan trọng hơn tư tưởng rất nhiều.



Bob 1.



Lần đầu tiên tại một buổi họp mặt ở Đại sứ quán Pháp.



Trong buổi họp mặt cứ phát đi phát lại bản nhạc " Tình yêu màu xanh".



Cô ta đến hơi muộn, trang phục có phần kì quái,giữa mùa đông rét buốt chỉ mặc một chiếc áo cộc tay,không mặc áo ngoài,trên đầu hững hờ chiếc mũ đỏ.Cô nhìn mọi người,thoáng chút bối rối,tưởng chừng không liên quan gì đến buổi party này mà định vào phòng ngủ,nhưng vô tình đi vào đây.Về sau cô nói với Bob đấy là tiền vệ, tiền vệ không phải là mốt,ở một ý nghĩa nào đấy là phản mốt,tiền vệ là tiền vệ.Nói xong cô cười,đưa hai bàn tay lên che mặt,cái vẻ run rẩy cho anh cảm giác khác với những người dự họp mặt hôm ấy.Hôm ấy,ánh mắt cô rất trống trải,âm u.Anh cứ băn khoăn ánh mắt ấy phải là mốt không.



Nhưng hôm ấy Bob không để ý đến mốt,trang phục của anh không có gì là sang trọng,trên người anh lúc nào cũng mặc bộ bò màu nâu.Trong phòng của anh đến cả cái gương cũng không có.Bob nghèo đến Đại sứ quán là để gặp Derrida,anh cũng muốn nói với ông ta về cuộc sống bấp bênh của mình.Anh cũng đã chuẩn bị tư tưởng,nếu không có cỏ hội,chủ nhân của buổi họp mặt ít ra cũng mời ăn một bữa ngon lành.



Bob cầm ly rượu trên cái khay của chiêu đãi viên.Một ly rượu vang đỏ,tỏa ánh long lanh.Anh bước trên sàn nhà lát gỗ,bốn bức tường đều treo ảnh,rất nhiều ảnh.Những bức ảnh rất tốt,mờ mịt,không trông rõ,nhưng anh biết trong ảnh có người,một phụ nữ.Anh cau mày chán ghét,nghĩ bụng: Cái gã thợ ảnh không biết ngượng,ảnh thế này mà cũng treo lên,nó định trưng cái gì ra đây?



Nhiếp ảnh gia cũng cầm một ly rượu đi đi lại lại,khẽ mỉm cười với mọi người,nom hơi đáng thương,giống như một kẻ nhát gan chỉ sợ không chu đáo,có kẻ đập địa bàn của anh trong khi anh không ngừng quan sát mặt bạn gái.Anh ta nói tiếng nước ngoài với người nước ngoài,có lúc nói tiếng Anh,có lúc nói tiếng Pháp.Anh ta nói tiếng Hoa với người Trung Quốc,nhưng Bob hồi học thạc sĩ đã thi được tiếng Anh qua cấp 8,nên anh biết rõ trong ba thứ tiếng đó,anh chàng kia chẳng nói tốt được tiếng nào,kể cả tiếng Hoa.Vì anh ta là người Đông Bắc nhưng nói có phần giống như ca khúc của ca sĩ Tuyết Thôn vậy.Lúc này lại có một anh lùn đến.Anh này để tóc dài, vừa bước vào,mắt đã đảo điên nhìn ngó,cười với các quan chức người Pháp,nói thứ tiếng Pháp khiến Bob phải buồn nôn.



***



Đúng lúc đó,Mạch đi vào,chân cô rất dài.Dưới con mắt Bob,khuôn mặt dưới cái mũ đỏ và hai cánh tay trần đó đúng là mang nước da thiên thần.Cô đi giữa đám đông,dù là người ngoại quốc hay người Trung Quốc cũng đều phải ngắm nhìn.Cô cũng nhận thấy rõ mình đã đến đúng địa điểm.Nếu như đây là buổi trình diễn của sinh viên trường điện ảnh,hoặc cuộc thi người mẫu,chắc chắn cô không là gì,bởi cô không có đủ bất cứ tư cách nào trong số đó.Nhưng cô đến một đại sứ quán là nơi tụ tập của nhưng người có văn hóa.Tuy mắt cô không đủ sáng,nhưng cặp mông và bộ ngực khiến mọi người phải chú ý.Sau đấy,Bob làm quen quan sát sàn sạt,khoảng cách giữa hai người là " số không",cùng cô bàn luận về chuyện ấy.Cô rất phản cảm,thấy Bob hết sức đê tiện.



Vào lúc ấy,nhạc vang lên đến tận chín tầng mây.Một lần nữa bản nhạc "Tình yêu màu xanh" lại vang lên.Bob rất kích động,quên rằng mình bắt đầu thất vọng dự cảm mình với cô gái kia sẽ xảy ra chuyện gì đó.



Mạch đi vào giữa đám đông,rất khéo léo chào những người quen biết.Xem ra cô quen biết rất nhiều người nước ngoài ở đây,tưởng chừng cô sắp sửa phỏng vấn họ.Cô chụp anh chung với nhà nhiếp ảnh,nhưng nụ cười của cô khiến cho bạn gái của nhà nhiếp ảnh không vui.Bob trông thấy khi cô cười với nhà nhiếp ảnh,người phụ nữ đứng bên phải nắm chặt lấy tay nhà nhiếp ảnh,giống như người nắm chặt cái ô trong cơn mưa.Bob như thể nghe thấy tiếng cãi nhau của đôi trai gái kia.Người phụ nữ mắng người đàn ông của mình.Trông thấy cái trò rẻ tiên ấy cũng rung động,lòng dạ anh thật độc ác.Anh kia nói lấy lòng,Chẳng qua đây là cuộc triển lãm tác phẩm của chúng ta,anh cần phải tạo quan hệ tốt với giới báo chí.Người phụ nữ nói,Anh làm em đau lòng!.




Anh không giải thích gì,lôi tay tôi,rẽ đám đông.Thẩm Xán đang đi ra phía ngoài,anh gọi chị ta lại.



Chị ta quay lại nhìn tôi.Pilison đẩy tôi đến trước chị ta,nói,Bà Xán,đây là cô Mạch,phóng viên hàng đầu của " Tuần san Giải Trí".Bài cô viết rất giàu tính tư tưởng,mọi người đều thích đọc,tuy nhiên xin lưu ý,nếu không cẩn thận cô ta sẽ đưa cả bà vào bài viết.Tôi suýt chạm vào bộ ngực nhô cao của chị ta.Chị ta nhìn tôi,khẽ gật đầu,tôi cũng gật đầu đáp lại.Tôi do dự không biết có nên đưa tay ra bắt hay không,tôi để ý xem chị ta có bắt tay tôi không.Chị ta không, cứ đứng vươn thẳng người bất động.Chị ta đưa ánh mắt nhìn Pilison,nói,Giải trí? Giải trí làm thế nào để có tư tưởng?.



Rồi chị ta cười,tôi thấy rất rõ những nếp nhăn nơi khóe mắt chị ta.Lập tức tôi ngước lên,để ánh đèn chiếu thẳng vào khuôn mặt tôi với làn da tươi trẻ.Đối với đàn ông, tuổi trẻ còn hơn tư tưởng rất nhiều.



Điện thoại của Pilison.Anh ta ra ngoài nghe điện.



Tôi và chi kia lại nhìn nhau.Chị ta không nói gì,tôi cũng không nói gì,chúng tôi mỗi người đi một phía,bất ngờ mông chạm mông.Tôi mặc quần,chị ta mặc váy ngắn,chân chị ta hơi ngắn,vậy là tôi cười thầm.Tôi nghĩ,vừa rồi tôi muốn bắt tay chị ta,thật nực cười,phụ nữ có thể bắt tay nhau được không?



Tôi đi theo hướng của tôi.Tôi có lối đi của tôi.lần này tôi đến theo lời mời của Derrida.Pilison nói chuyện qua điện thoại như đọc thơ với tôi,anh ta nói ở Trung Quốc, tôi để Derrida đến với dân chúng,đến với mọi người.



Nhưng phụ nữ đi về phía trước,không bao giờ biết mình bị động,tôi không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì,tôi chỉ muốn gặp Derrida,với tư cách là một phóng viên nữ hiếu kì và thiếu hiểu biết nêu với Derrida mấy vấn đề,ví dụ,Thưa ông Derrida,ông đánh giá thế nào về tạp chí"Đọc sách" của người Trung Quốc? Ông có cảm giác thấy nó có thể là lương tâm của giới giải trí thức Trung Quốc không? Tôi nghĩ,hỏi xong là đi ngay,không có liên quan đến bất cứ ai,không liên quan đến Pilison,không liên quan đến nhà đạo diễn,mà cũng không liên quan đến chị kia.Tôi cũng chẳng quan tâm đến tạp chí"Đọc sách". 



*** 



Trong bụng tôi đang mang thai.



Tôi phải sinh đứa bé này.



Ghi chú: E.Hemingway (1899-1961) nhà văn Mỹ.ND