Giường Đàn Bà
Chương 11 : Chờ anh dụ dỗ
Ngày đăng: 21:14 20/04/20
Bob ngửi thấy mùi trên người chị ta, mùi nước hoa chỉ có ở người giàu. Bob hơi hồi hộp, đứng thẳng người, đến bên quầy,rót cho mình một ly, và cũng rót cho chị ta một ly.
Bob 15.
Bob, đạo diễn Kha và một người nữa tên là Đại Uy cùng lên xe, đến nhà Thẩm Xán. Thẩm Xán tựa lưng vào thành ghế, nói, Từ nay các anh gọi tôi là chị Xán, đừng gọi là bà giám đốc.
Cả ba người cùng đồng ý.
Xe chạy, Bob tiếp tục thuật lại nội dung câu chuyện “Phố Trường An”.
Thẩm Xán nghe rất say sưa, thỉnh thoảng lại hỏi một câu. Bob phát hiện đây là người đàn bà rất giàu cảm xúc,nói nằng rất tình cảm,có lúc anh rất cảm động.
Đến công viên Lực Hông, mấy người cùng xuống xe. Lúc này điện thoại của Kha đỗ chuông.
Kha nhận điện, nói,Thế à? Tôi đến ngay, chờ tôi.
Đạo diễn quay lại nói với bà Xán và Bob.Hỏng rồi, cháy,tôi phải đến xem sao.
Bob nói, Tôi đi với anh.
Kha nói,khỏi cần,anh ở đây với chị Xán.Chị Xán cũng ít thời gian,còn có Đại Uy nữa.
Bob nhìn người phụ nữ.
Chị ta cười,Chúng ta đi,anh Bob,cây chuyện anh kể vẫn chưa xong.
Bob theo chị ta lên lầu,nhưng nghĩ còn có Đại Uy,nên cũng không căng thẳng lắm.
Nhà đạo diễn chạy như bay.
Ba người đứng trong thang máy.Bỗng Bob cảm thấy miệng khát khô,anh nuốt nước bọt liên tục.Người phụ nữ không để ý,chi ta trở nên nghiêm khắc hơn,nét mặt xạm đi.Những phụ nữ luống tuổi bỗng chốc trở nên ủ rũ kém vui.Nét vui vẻ tươi trẻ trước đó biến mất tăm mất tích như làn gió,thoắt cái chị ta như thành bà lão.
***
Cửa mở,mọi người cùng vào căn hộ của Thẩm Xán. Bob sững sờ, anh há hốc miệng, không biết nói gì. Thẩm Xán chừng như không chú ý đến phản ứng của Bob, chị thay giày. Bob chú ý thấy Đại Uy cũng mất tự nhiên như mình, anh ta như không đứng vũng. Bob và Đại Uy cũng thay giày.
Phòng khách bày toàn đồ gỗ kiểu Trung Quốc. Bob và Đại Uy đã thay giày,thấy mình như đến một Hoàng cung,không biết đi đứng thế nào.
Thấm Xán nói với hai người,các anh muốn uống gì xin cứ tự nhiên.Tất cả trong tủ lạnh,muốn uống nóng cũng có,các anh thấy kia.
Bob vẫn đợi.Anh bắt đầu xem tivi,điều chỉnh âm thanh thật nhỏ.Anh đợi bà giám đốc trở về với vấn đề được quan tâm,hoặc người đàn bà đứng tuổi này bắt đầu quyển rũ mình.
Nhưng chị ta quên Bob,đắm mình trong câu chuyện điện thoại.Bob nghe rất rõ,hình như mảnh đất nào đấy vốn là của một nhà máy quốc doanh,bây giờ chị muốn mua lại.Chị ta nói, muốn đưa tiền cho ai đó,hình như đưa hơn hai triệu.
Thẩm Xán gọi xong,lại gọi tiếp cho người khác.
Bob ngồi buồn thiu.
Bỗng Thẩm Xán nói vào máy điện thoại,Thế này nhé,các anh chờ tôi ở đấy,tôi sẽ đến ngay.
Bob nhìn đồng hồ lúc này đã một giờ đêm.
Thẩm Xán nhìn Bob,nói,Xin lỗi,tôi có việc cần giải quyết,phải đi ngay.Hay là anh vê đi,để hôm khác chúng ta gặp nhau.
Bob nói,cũng được,tôi về nhé.
Thẩm Xán nói,Để tôi đọc xong truyện của anh rồi sẽ tính,
Bob đi ra cửa.
Anh chậm bước trong đên giá rét.
Anh nghĩ, lúc này nhà anh cổng ngoài đã đóng, anh đi đâu bây giờ?
Bob rất buồn, thấy lạnh, gió rét khiến anh rùng mình.Một chiếc taxi dưng lại. Người lái xe hỏi, Ông anh, đi đâu?
Bob không trả lời cũng không nhìn người lái xe, chỉ cặm cụi đi.
Người lái xe cho xe chạy, suýt nữa thì đụng vào Bob.
Bob rất buồn.
***
Mạch kể lại, cái hôm Bob đến nhà Thẩm Xán, Bạch Trạch vặn hỏi cô rằng Bob là ai?. Mạch bảo, Đấy là một người đàn ông. Đêm qua em ngủ trên giường anh ta. Bạch Trạch rít mạnh một hơi thuốc, rồi nhả khói ra ngay, có thể anh bị sặc thuốc. Mạch nói, mắt anh ướt nước. Lúc ấy có nhấn mạnh, nhưng em không làm cái việc kia với Bob.
Bob nghe, Mạch cố giành phần đúng về mình, làm anh thất vọng. Anh cảm thấy lúc ấy Mạch cố tìm cách làm lành với người đàn ông kia.