Giường Đàn Bà
Chương 15 : Hút
Ngày đăng: 21:14 20/04/20
Bob nói, giường đàn ông cũng là giường của người khác, là tạm thời. Cô thấy đấy, cái giường nát này tôi cũng đi thuê, cô biết ko? Ở đời này liệu ai có cái giường thoải mái của riêng mình?
Bob 18.
Ngay lúc bấy giờ Bob cũng không biết câu nói ấy của anh trở thành câu nói quan trọng trong số phận hai người. Về sau Bob thường nghĩ, trong cuộc đời một con người có nhiều câu nói, những câu nói vào lúc quan trọng nhất thường không quan trọng. Nhưng câu nói đùa rất nhẹ nhàng lại ảnh hưởng cả cuộc đời.
Lúc ấy Mạch cười thật to. Bob nghe giống như tiếng cười của Mạch với Pilison hôm ấy. Cô vừa cười vừa nói, Lần sau anh muốn đi chơi với em, em cũng không cho anh đi theo.
Họ đến cửa khoa sản. Mạch vào, cô còn quay lại giả bộ nhăn mặt với Bob.
Bob không có phản ứng gì, anh cùng vào với Mạch. Cô y tá nhận số khám đuổi Bob ra, nói, Đi đâu? Không trông thấy chữ gì kia à? Đây là khoa sản, không phải câu lạc bộ của đàn ông.
Bob đứng lại, ngượng ngùng nhìn mạch bước vào cửa.
Bob đứng ngoài, nhìn cánh cửa mạch khép lại. Mạch nhìn Bob lần cuối, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi. Bob nghĩ bụng, cuộc đời thật kỳ lạ, cô ta phải chịu thử thách ở trong kia.
Bob đứng chờ, tưởng tượng ra tình cảnh của mạch, cho đến khi cô y tá bảo anh ra ngoài.
Bob không nhìn cô y tá, anh cúi đầu đi ra sân, đứng hút thuốc dưới gốc cây, nghĩ bụng, mấy hôm nay không hút thuốc. Nhưng hôm nay anh rất thèm thuốc.
Đây là khoảnh sân có lịch sử riêng, ngói tấm gạch xanh, cửa xây theo kiểu cổ. Lá rụng trên lối đi, Bob nhặt một ngọn lá vàng, nghĩ, lại một mùa đông nữa, cuộc đời qua không biết bao nhiêu mùa đông, lòng chợt buồn.
Bob hút hết điếu thuốc, lại vào nhà.
Anh ngồi trên dãy ghế bên ngoài khoa sản, nghĩ đeesn Kha và bà già nhà giàu Thẩm Xán. Anh nhìn bức tường bẩn của khoa sản, cảm thấy nản lòng. Lúc ấy có tiếng chuông điện thoại của Bob.
Vẫn là Kha.
Kha nói, Bob, hôm nay là dịp tốt cho anh, bà ấy mời anh ăn cơm, vừa hỏi tôi Bob đâu. Anh thấy, anh kém quá! À, cái cô Mạch tìm anh có việc gì? Anh đang ở đâu?
Bob nói, Đang ở khoa sản.
Kha nói, Ở đấy làm gì?
Đưa cô ấy đi phá thai.
Kha nói, Anh quen cô ấy mới mấy hôm, cô ấy có bầu với anh à? Cứ theo thời gian thì chắc chắn không phải là của anh.
Bob nói, Đúng vậy, không phải của tôi.
Kha cười thầm, nói, Anh điên rồi, đưa cô ta đi làm cái việc ấy, vứt bà Xán sang một bên. Anh đến đây nhanh lên, lát nữa nhân bữa ăn, anh đến nhé!
Bob nói, Không được, tôi không đến được đâu.
Kha nói, Vậy…
Bob tắt máy.
Bob nhìn lối đi, chợt cảm thấy mệt mỏi, anh nhắm mắt, chợt ngủ lúc nào không biết.
Tỉnh lại, đã thấy Mạch ngồi bên cạnh, trông giống như cô bé bị nạn, ngồi co ro.
Bob hỏi, Ra rồi đấy à?
Mạch nói, Em ngồi chờ anh.
Thế nào?
Mạch không nói gì, cô kéo Bob đứng dậy.
Hai người ra khỏi bệnh viện, đi dọc phố. Bob cứ nhìn Mạch.
Mạch cúi đầu mải miết đi.
Bob nói, Gọi taxi nhé?
Mạch lắc đầu, không nói gì, cô lôi tay Bob không cho anh đứng lại. Bob cứ vậy đi theo, từ xa đã trông thấy Thiên An Môn.
Tôi có thể không trả lời được không?
Tại sao? Em hỏi vô duyên lắm à?
Bởi tôi trả lời quá nhiều rồi, cô gái nào đến đây cũng hỏi.
Lẽ ra em tự hỏi tự trả lời, chủ yếu em nghĩ đến hồ Côn Minh ở Đại học Bắc Kinh tại sao lại nhiều nước như vậy? Em vẫn thường ngồi bên hồ mỗi tối với anh ta. Anh có nhiều bạn gái không?
Rất nhiều. Có lúc tôi nằm trên giường nghĩ hết cô này đến cô khác.
Em không tin, một người đàn ông thật thà như anh làm gì có nhiều bạn gái? Hơn nữa, hơn nữa…
Hơn nữa thế nào?
Hơn nữa anh lại nghèo.
Mạch nói xong rồi cười.
Bob thở dài, Tôi vẫn thường nói với các cô ấy, sau này tôi sẽ có tiền.
Anh nên nói, có tiền ngay, phải nói như vậy.
Tôi nói với các cô ấy như thế đấy.
Hai người về đến nhà nghe có tiếng động của bà già, sau đấy đèn tắt đột ngột.
Bob để Mạch vào nhà trước, anh cảnh giác đi vòng quanh sân một lượt, chừng như nghe bà già đang gọi điện thoại, những tiếng “hàng xóm… con gái…” được nhắc đi nhắc lại. Dưới ánh trăng, cây liễu già giữa sân trông như một người khổng lồ đang trầm tư. Bob đứng hút thuốc dưới gốc liễu.
Mạch mở cửa, ánh trăng lọt vào phòng, cô nói to với Bob, Anh vào đi.
Bob như bị giật mình vì tiếng gọi của mạch, anh vội vã vào nhà. Mạch hỏi, Ngủ thế nào nhỉ?
Cô bảo nên ngủ thế nào?
Em không biết, đây là nhà của anh.
Cô ngủ trên giường, tôi ngủ ở sofa.
Không được, sofa ngắn, anh lại cao, không duỗi chân được, với lại sofa không êm.
Không sao, tôi ngủ được.
Có cách.
Cách gì?
Em ngủ sofa, anh ngủ giường. Không được, cô sẽ bị lạnh, không chịu nổi đâu.
Không còn cách nào khác.
Nhưng, cách thì có, không biết anh có đồng ý không?
Nói đến đây Bob cười.
Mạch nói, Em biết ý anh, anh có ý xấu.
Đành phải vậy.
Anh không được hư nhé? Giống như lần trước.
Bob gật đầu, nói, Được thôi, tôi biết như vậy không ổn, cô vừa đi nạo thai về, thật sự tôi có tâm lý sợ cô.
Đúng không? Em đáng sợ lắm cơ à? Thôi được, chúng mình nấu ít nước, rửa chân nhé?
Bob gật đầu, bắt đầu nấu nước.
Lúc ấy ngoài sân có tiếng động. Có tiếng lao xao mỗi lúc một gần, đến ngay cừa phòng của Bob.