Giường Đàn Bà
Chương 17 : Ruồng bỏ
Ngày đăng: 21:14 20/04/20
Một tuần là đủ. Bạch Trạch không ngờ sau một tuần lễ, khi anh mở cửa căn phòng, cảnh tượng diễn ra trước mắt khiến anh ta phải trợn mắt, há hốc miệng…
Mạch 19
Tôi không nhớ màn đêm đã buông xuống thế nào, chưa bao giờ tôi có cảm giác có thể chạm tay vào đêm, dính, lạnh, giống như lưng rắn. Tôi hoang mang, bối rối bước đi. Cảnh sát đưa tôi sang phòng bên cạnh phòng của Bob để trả lời các câu hỏi, tôi đoán đây là phòng của bà già. Phòng khá rộng, hình như mấy gian liền nhau thành một khối, một cây cột gỗ bọc giấy báo chống đỡ mái nhà, trong phòng có một cái giường lớn và hai cái bàn, tôi không trông thấy gì ở nơi tận cùng. Một ông già nằm trên giường, ánh đèn vàng vọt chiếu vào khuôn mặt ông ta, ông ta ho liên tục, liên tục khạc nhổ vào cái bô để bên cạnh giường. Mùi thơm của thịt rán từ trên cái bàn khiến tôi buồn nôn.
Bà già vẻ mặt uy nghiêm đứng bên tôi, tưởng chừng bà ta cũng là cảnh sát. Viên cảnh sát có cặp mắt ti hí hỏi tôi tên gì, họ gì, làm nghề gì, tôi đều trả lời đầy đủ, nhưng khi hỏi tôi làm việc ở đâu, tôi im lặng. Tuyệt đối không bảo với anh ta nơi làm việc của tôi, tôi nghĩ.
Vẻ mặt bà già tỏ ra trào lộng, bà ta cho rằng tôi nói dối. Tôi mím chặt môi, cúi đầu. Dưới con mắt bà ta, tôi là gái bán dâm từ tỉnh khác đến. Bà ta nói chen vào, Không phải là lần đầu, một tuần lễ trước đã qua đêm ở đây rồi? Các người làm gì mà không có quan hệ tình dục với nhau?
Bà ta nói với viên cảnh sát, Thái độ không thành khẩn.
Viên cảnh sát trẻ tuổi cau mày. Anh ta nói, Chúng tôi làm sao chứng minh được cô trong sạch?
Tôi ra sức lắc đầu.
Bà già nói, Tôi biết có vấn đề, nếu không, một cô gái đến đây làm gì? Người đàn ông ở bên cạnh đây độc thân, từ địa phương khác đến, không cần gì hay sao? Cô đừng sợ, nói thật đi, nói thật còn có cách giúp cô, có sai lầm chả nhẽ không sửa chữa được à?
Tôi nhìn bà già, bà ta nhiệt tình nhìn tôi, tỏ vẻ khẩn thiết. Tôi vẫn cố chấp không nói gì. Viên cảnh sát nói, Cô không nói, định làm khó với chúng tôi đấy à?
Tôi đứng, rất mệt mỏi, bụng dưới đau dữ dội. Ông già nằm trên giường ho khù khụ. Viên cảnh sát nhìn ông, tưởng chừng nhận tín hiệu từ ông ta, quay lại nói với bà già, Nếu không nói, đưa cô ta về đồn.
Tôi giật mình, nhìn viên cảnh sát, máu trào lên dưới lớp da mỏng. Tôi nói, Tôi không đi. Nhưng hoảng hốt chống đối không giúp được gì, vẻ mặt nghiêm khắc của viên cảnh sát khiến tôi cảm thấy không thể thoát khỏi tình huống này.
Ở ngoài cửa, lúc đi qua người Bob, tôi chợt nhận ra một cảm giác li biệt người thân, sau lưng anh là chút ánh sáng vàng vọt, ấm cúng từ trong nhà tỏa ra. Ở đấy rất ấm êm, nhưng tôi không thể vào. Tôi mỉm cười thật nhanh với Bob.
Tôi đi giữa hai viên cảnh sát, tuy tôi bực mình chống đối, nhưng vẫn phải tỏ ra đàng hoàng. Tôi khép chặt tà áo giống như đứa trẻ vô tư, chạy lúp xúp theo sau họ. Con ngõ vắng vẻ chìm trong đêm, gió bắt đầu nổi lên, cuốn tung giấy vụn hai bên đường, phát ra những âm thanh xào xạc.
Không được, ngay bây giờ, anh không đến em không được ra.
Nhưng lúc này anh không có cách nào.
Không được! Tôi cuống lên.
Anh ta tắt điện thoại di động, tôi nản lòng, quay lưng lại với viên cảnh sát, bắt đầu khóc không thành tiếng. Họ vẫn vặn hỏi. Tôi rất muốn nói, Cứ bắt tôi đi, bắt tôi đi, muốn giam bao lâu thì giam, các anh nói đúng, tôi là gái bán dâm, tôi bán dâm từ hai năm trước, bán dâm cho đến tận hôm nay…
Tôi khóc không thành tiếng bỗng khóc òa như thác đổ trong căn phòng, tôi khóc toàn thân run rẩy. Chỉ nghe viên cảnh sát nói sau lưng tôi, Đi đi, thôi đi đi…
Họ đuổi tôi ra khỏi cửa như đuổi nhặng. Tôi lau nước mắt, đến một khúc quanh, tôi lại gọi điện cho Bạch Trạch.
Chuông điện thoại réo rất lâu, anh ta không nhận điện.
Tôi muốn vào cái quán ăn nhỏ bên đường để ăn chút gì. Tôi gọi một tô mì, trong tô mì có thêm mấy ngọn rau thơm, tôi bưng lên húp chút nước, nhưng rồi lại không ăn được.
Tôi lại gọi điện cho Bạch Trạch. Lần này thì anh nhận điện, có thể anh đã chuẩn bị, anh ngồi trong nhà vệ sinh. Tôi định nói, Tối nay anh không đến thì ngày mai anh đừng đến, sau này cũng đừng đến, chúng ta vĩnh viễn chia tay.
Nhưng giọng tôi rất nhẹ nhàng, Em đã ra rồi, ngày mai em không thể chờ anh ở nhà. Em vừa đi nạo thai, không thể làm tình. Nếu không, một tuần sau nhé?
Anh suy nghĩ rồi nói, Một tuần sau, buổi trưa nhé.
Giọng anh vẫn do dự, anh đang định nói gì đó nhưng tôi đã tắt máy. Tôi nghĩ, con người rất chóng quên nỗi đau, một tuần lễ sau tôi vẫn là Mạch như mọi khi. Về mặt y học mà nói, sau khi nạo thai ít nhất phải sau hai tuần lễ mới thật sự bình phục, không, tôi chỉ cần một tuần lễ.
Một tuần là đủ. Bạch Trạch không ngờ sau một tuần lễ, khi anh mở cửa phòng, cảnh tượng diễn ra trước mắt làm anh phải trợn mắt, há hốc miệng