Giường Đàn Bà

Chương 23 : Khoảng cách số không

Ngày đăng: 21:14 20/04/20


Đàn ông các anh tìm gái, là bởi vì không có người tình nên mất tiền đi tìm gái. Nhưng khi có bạn gái ngày nào cũng ở với họ, họ sẽ bảo làm tình tổn hại sức khỏe.



Mạch 31



Phù Hiệu giới thiệu tôi đến làm đề cương quảng cáo cho một công ty, nghe nói họ có sản phẩm mới làm nở ngực tên là Inler. Tôi vội đi thử việc. Nhưng tôi và Phù Hiệu chờ ở cái công ty ấy mất gần hai tiếng đồng hồ, ông chủ vẫn không ló mặt. Cô thư ký bảo chúng tôi hôm khác đến. Hôm nay ông ấy bận đàm phán với đối tác Nga về chất làm to ngực tại khách sạn Melia, không thể về kịp. Chia tay với Phù Hiệu, điện thoại reo, giọng Kha nói ở đầu dây bên kia, Kịch bản “Phố Trường An” biết đâu sẽ tìm được nhà đầu tư, phải làm quảng cáo trước, càng tốt cho việc thu hút đầu tư. Tôi nói với anh, Tôi không còn làm cho “Tuần báo Giải Trí” nữa rồi.



Em có thể gọi điện thoại cho họ, bài sẽ do anh viết, ghi tên em, có được không? Bạch Trạch không thể không nể mặt em.



Tôi nói, Để khi nào rảnh, chúng ta bàn tiếp có, có được không?



Không được, hôm nay anh mời em ăn cơm.



Vậy là tôi nhận lời với Kha. Ở tiền sảnh một nhà hàng, anh ta trông thấy tôi liền hỏi, Tại sao em không làm, mặt mày nhợt nhạt, không giống với hôm nọ gặp.



Tất nhiên, vì hôm ấy đến để gặp Derrida.



Derrida là ai?



Tôi nói, Derrida là học giả nổi tiếng người Do Thái. Cho dù thế chiến thứ hai, Derrida không bị khổ cực như những người Do Thái khác, không có quan hệ đặc biệt với đồng bào của ông bị đàn áp và bị thảm sát, nhưng Derrida là một học giả đồng cảm, có lương tâm. Tuy ông viết rất nhiều tác phẩm lý luận mà tôi chưa đọc kĩ, nhưng bạn bè nói với tôi, sách của ông rất giá trị và giàu ý nghĩa.



Khẩu khí của em bây giờ giống hệt Bob, những điều em nói phải chăng Bob đã nói?



Đúng là Bob đã nói, nhưng người khác cũng đã nói. Hôm ấy đáng tiếc ông Derrida không đến, em định đến phỏng vấn, em chẳng hứng thú gì với cái “Phố Trường An” của anh.



Những thớ thịt trên mặt Kha run rẩy giống như đang cười. Anh nói, Anh sắp nôn rồi đây này, khoảng cách số không, mẹ kiếp, khoảng cách số không! Em giải thích cho anh biết khoảng cách số không là gì đi nào.



Vậy anh bảo khoảng cách số không là gì?



Kha cầm đũa vừa gắp thức ăn, vừa nói, Em đừng giận nhé, khoảng cách số không là giữa người với nhau không còn khoảng cách, trong trường hợp nào thì không còn khoảng cách? Đúng rồi đúng rồi, em đã đọc tiếu thuyết “Thất lạc viên” của nhà văn Nhật Bản Junichi Watanabe rồi chứ?
Chúng tôi nằm trên giường đắp chung một tấm chăn. Tôi nói, Hôm nay em mệt, không muốn nghe anh nói gì nữa, em ngủ đây. Anh xoa đầu tôi, nói, Em hãy mơ một giấc mơ đẹp.



Mắt tôi nhìn chong chong lên trần nhà, nghĩ bụng, nằm bên cạnh người đàn ông gọi là Bob này thì không thể có giấc mơ đẹp. Mắt anh quá sâu, da anh mịn như con gái, tỏa mùi động vật, hơi thở nhè nhẹ giống như nằm trên tấm thảm trải nhà trong chiều.  Tôi áp mặt lên, cảm nhận được hơi ấm. Tôi không có cách nào hình dung nổi trong hơi ấm này, Bob lại có thể nghĩ đến thân thể người con gái khác. Có một thời gian tôi tưởng tượng Bạch Trạch phản bội tôi, đi với người con gái khác. Tôi nghĩ, một khi tôi phát hiện, tôi sẽ lấy dao cắt phăng của quý của anh ta, khiến anh ta không thể làm tình với ai, để suốt đời anh ta phải nhớ đến cái giá của sự phản bội.



Nhưng đấy chỉ là mộng tưởng. Cho dù tất cả phụ nữ đều mộng tưởng như thế, nhưng không ai thực hiện. Đứng trước một người chồng phụ tình, mẹ không làm như thế, tôi cũng không làm như thế. Khi tôi biết Bob bị công an bắt vì chơi gái, tôi đã nộp tiền phạt cho anh, bảo lãnh cho anh ra.



Tôi rời khuôn mặt mình khỏi cơ thể Bob, nói, Em không muốn học MBA nữa.



Tại sao?



Như thế này có thể không thi được.



Lẽ ra từ lâu em không nên học.



Bob 33



Mạch nằm trần truồng bên Bob, quyết định không học MBA nữa.



Bob nhìn Mạch ngủ bên mình, mái tóc dài của Mạch xõa trên gối. Mạch nhẹ thở, vẻ mặt yên tĩnh như một nữ tu. Anh cảm thấy Mạch lõa thể giống như da thịt mình, không phải ai khác, cũng không phải là một cô bé. Anh đốt thuốc, muốn viết gì đó. Anh nói với Mạch quá nhiều. Anh phấn khởi không sao ngủ nổi, anh cựa mình để một chút khí lạnh lùa vào chăn. Vậy là anh khẽ thở dài, bắt đầu suy tư.



Phải chăng một người đàn ông ngày nào cũng phải làm tình với người con gái nằm bên mình? Nếu họ yêu nhau, trong cuộc sống có thể không làm tình? Một người đàn ông và một người đàn bà nằm chung giường, họ phải làm cái chuyện ấy, nhưng anh ta dần dần sẽ nhận ra việc ấy thật nhàm chán và mỏi mệt.



Bob nghèo, một con người có lí tưởng nhưng là một trí thức không gặp thời. Anh ngủ với gái làm tiền, ăn khoai tây, đi xe buýt, uống nước máy, mặc áo len vỉa hè, mỗi lần vào quán bar uống rượu cũng phải tính toán chi li, tính xem tối nay còn đủ tiền để đi xe buýt không...



Nhưng một con người toàn thân lạnh giá lại may mắn làm quen với Mạch, được sưởi ấm trên cơ thể Mạch. Trong hơi ấm của Mạch anh cảm nhận được hơi thở của nữ trí thức. Anh luôn tưởng tượng và trông thấy Mạch đi về phía mình trong gió, áo len trên người, mái tóc trên đầu và vẻ mặt luôn mỉm cười với anh. Nụ cười của người con gái đi từ xa khiến cho người đàn ông cảm động.



Bây giờ không như thế, Bob và Mạch không có khoảng cách, tức là khoảng cách số không. Ngày nào hai người cũng nằm cùng giường, ngày nào cũng làm tình, nói chuyện với nhau, cùng đi làm một số việc.