Giường Đàn Bà
Chương 25 : Bob gặp tai họa
Ngày đăng: 21:14 20/04/20
Lúc ấy, điện thoại của Bob đổ chuông, anh nhìn viên cảnh sát, hỏi xem mình có thể nghe điện thoại được không.
Bob nói, Đem cho anh năm ngàn, cứu anh. Anh đang ở đồn công an.
Mạch rất ngạc nhiên, tại sao lại ở đấy?
Bob nói, Anh, anh, tối hôm qua anh đến tiệm cắt tóc, bị bắt!
ở đâu? Tiệm cắt tóc? Anh đến đấy làm gì?
Bob 36
Bob rất thích thú với những ngọn đèn đỏ trước mắt. Anh đi nhanh đến, tất cả như mọi khi. Hai cái ô tô nhỏ đỗ bên đường, trong xe có mấy người. Bob nhìn họ, họ đang ngả nghiêng, hút thuốc, không để ý gì đến anh, anh cho rằng họ cũng như mình đến tìm gái.
Bob nghĩ đến một cô gái rất dịu dàng ở tiệm “ Mộng Đô”. Anh vào tiệm cắt tóc Mộng Đô. Chủ nhà hình như rất căng thẳng, nói với anh, cô gái kia đi nơi khác rồi, anh nhìn một cô trẻ hơn. Chủ nói, hôm nay cô này người không được khỏe. Bob tỏ ra không vui, nói, các cô ấy tại sao không nghĩ đến bạn cũ? Tôi mới không đến một tháng, các cô ấy đã tỏ ra không quen biết. Bà chủ không quan tâm. Bob bực lắm. Không còn cách nào khác, bà chủ đành gật đầu. Bob ngã giá, sau đấy cùng với cô gái vào khu dân cư ở phía sau.
Vào cửa, lên tầng ba, vào phòng.
Hai người vừa cởi quần áo, bỗng có tiếng gõ cửa.
Cô gái ra mở cửa, ba người đàn ông xông vào, Bob nhận ra đấy là những người ngồi trong xe con đỗ ngoài đường. Họ quát to, Cảnh sát đây, mặc quần áo theo chúng tôi.
Trước mắt Bob tối sầm lại, thế là hết. Anh biết sẽ bị phạt tiền, nhưng trên người anh chỉ có hai trăm đồng.
Cảnh sát nói, giơ tay lên!
Bob giơ tay.
Anh bị áp giải xuống nhà, đưa lên ô tô. Bà chủ đứng đằng xa nhìn anh bằng ánh mắt đồng cảm. Lúc này anh mới nhớ ra, vừa rồi bà bảo vệ cho anh, nhưng anh lại bảo bà ta không giữ kahcsh. Anh biết minh đã trách nhầm bà ta, thấy xấu hổ vô cùng.
Anh bị đưa về đồn. Sau khi thẩm vấn xong, cảnh sát nói, phạt tiền, Năm ngàn đồng!
Đầu óc Bob choáng váng, anh nói, Tôi không có tiền, trên người chỉ có hai trăm.
Viên cảnh sát nói, Bảo bố mẹ anh đưa tiền đến.
Bob nói, Họ đều ở nước ngoài.
Cảnh sát nói, Bảo cơ quan của anh.
Tôi không có cơ quan nào.
Cảnh sát nói, vậy anh làm gì?
Bob nói, Nhà văn, viết văn kiếm sống.
Hai mắt Bob nhìn thẳng vào viên Cảnh sát, hỏi, các ông đưa tôi đi thật đấy à?
Đi, không nói một hai gì nữa.
Bob nói, Vậy để tôi nghĩ cách kiếm tiền, được không?
Cảnh sát nói, Đừng nói đến tiền nữa, nói đến tiền làm tôi nổi nóng, anh nghĩ tội của anh đưa tiền ra là có thể giải quyết đấy à? Vừa rồi là chuyện của đồn chúng tôi, bây giờ là chuyện của quận, anh có đưa tiền ra cũng không xong.
Bob vã mồ hôi trán, hoa cả mắt, tranh cãi, Đừng đối xử với tôi như thế, tôi không muốn đi xúc đất, tôi sai rồi. Để tôi bảo bạn gái của tôi bỏ tiền ra chuộc, được không?
Viên cảnh sát nói, Không được, bây giờ thì ai cũng không thể làm gì.
Bob nói, Ông Lâm Ca ở cục công an thành phố là bạn tôi, cá ông không tin cứ gọi điện hỏi xem.
Cảnh sát nói, Chúng tôi không quen ông Lâm Ca ở trên cục, anh bảo, anh chờ, có thẻ có tiền à?
Bob nói, Để tôi thử xem.
Cảnh sát nói, Được, anh gọi điện đi, chúng tôi ra ngoài. Tôi biết, chuyện này thật khó nói với bạn gái nhưng khó nói cũng phải nói.
Còn lại một mình, Bob bắt đầu gọi điện.
Trong máy có tiếng Mạch, Anh đấy à? Anh Bob, có đúng là anh không? anh còn sống hay đang ở đâu? Đang làm gì?
Bob nói, Đem cho anh năm ngàn, cứu anh. Anh đang ở đồn cảnh sát.
Mạch rất ngạc nhiên, tại sao lại ở đấy?
Bob nói, Anh, anh, tối hôm qua anh đến tiệm cắt tóc, bị bắt!
ở đâu? Tiệm cắt tóc? Anh đến đấy làm gì?
Đừng hỏi nưa, em có đến không?
Mạch khóc trong điện thoại, nói, tại sao anh lại thế, anh đồng ý với em rồi cơ mà? Anh đã nói, trong thời gian này sẽ không đi tìm gái nữa mà?
Bob không biết nói gì.
Cả hai người cùng im lặng, một lúc sau Mạch mới nói, Anh chờ em, em nghĩ cách, sẽ đi vay tiền, được không?
Anh chờ nhé, anh nói với họ, chắc chắn em sẽ kiếm được tiền. bất kể anh làm gì, đừng thất vọng, anh nhé. Anh đợi em, em nghĩ cách.
Bob vẫn không nói được gì, điện thoại đã bị ngắt.