Giường Đàn Bà

Chương 35 : Nước mắt rất rẻ

Ngày đăng: 21:14 20/04/20


Lúc tôi đến bên quầy thanh toán, cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời. tôi vừa lấy tiền ra, vừa nghĩ, có thể cách duy nhất để xua tan mệt mỏi là biến thành Thầm Xán, cho dù vừa rồi nói với bà ta, bà là một mụ đĩ già!



Mạch 47



Đoạn phim truyền hình quay cùng với Phù Hiệu vẫn chưa xong. Ông giám đốc nói, không quay nữa, lời quảng cáo cũng k phải viết. Tấm biển quảng cáo chưa lấy xuống đã bị người ta cướp mất. Mặt ông Giám đốc như mếu. Thêm vào đấy là mấy vụ làm ăn bị thất bại, công Ty,đđứng trước nguy cơ đổ bể.Phù Hiệu nói,Đằng ấy còn nhớ lần trước ông ta nói gì không? Ông ta nói,trong cơn bão thương trường,ông ta sẽ bảo hộ cho chúng ta.Thật buồn cười,ai bảo hộ được ai? Nó lại nói,đằng ấy đừng gìay vò Bob nữa,mai mau tìm Trần Tả.Đến lúc ấy chưa biết chừng tớ cũng được thơm lây.



Vậy là nó giục tôi gọi điện cho Trần Tả.Trần Tả nhận điện thoại,anh nói.Tối nay đi ăn cơm,sau đấy đưa em đi “Cửu trùng thiên”



Tôi hỏi Phù Hiệu,có biết “Cửu trùng thiên” ở đâu không, Phù Hiệu đoán không ra,nó nói,Đằng ấy không thể nhẹ dạ đi “Cửu trùng thiên” làm gì.Có thể đọc được trên khuôn mặt nó,đấy là nơi vô cùng đáng sợ hoặc là nơi có liên quan đến những cuộc mây mưa diễm tình.



Tôi chia tay với Phù Hiệu trước cửa cao ốc Amica.Đang lúc chuẩn bị lên một chiếc taxi thì từ bên kia đường có một phụ nữ mặt áo khoác băng dạ màu xám nhạt băng sang.Tôi nhìn,nhận ra bà Xán,tôi cuống lên.



Bà ta nói,tôi có chuyện muốn nói với cô.Bà ta không cười.



Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì,phải chăng bà ta đã biết hôm nay tôi có hẹn với Trần Tả?



Tôi ngồi với bà ta trong quán cà phê phía đối diện.Bà ta cởi áo ngoài vắt lên thành ghế,bên trong là cái áo len màu đen cổ rất trễ mà tôi đã thấy.



Cô nhân viên phục vụ đưa đến hai ly cà phê.Bà ta vừa quấy cà phê,vừa nhìn tôi.Tôi hỏi bà ta có chuyện gì.Bà ta nhìn áo quần tôi mặc trên người,chậm rãi nói,Cô còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không? Hôm ấy trong buổi họp mặt tại Đại sứ quán Pháp,biểu hiện của Cô tỏ ra khinh bạc, bộ đồ cô mặc cũng rất khinh bạc. Hôm ấy cô mặc cái áo ngắn tay, đúng không?



Áo ngắn tay thì sao?



Mua ở vỉa hè, phải không? Hoặc mua ở cửa hàng áo quần loại ba loại bốn gì đó. Tôi nói đúng chứ? Áo may cẩu thả, màu sắc cũng xấu, trong thấy thật khó chịu.



Tôi suy nghĩ rồi hỏi, Hôm nay bà đến tìm tôi chỉ để nói chuyện quần áo thôi ư? Tôi khong được rỗi, còn có việc khác.



Nhưng cô mặc cái áo cộc tay lần ấy nom rất kiêu ngạo. Cô đến, ai cũng bảo cô là một “ngu ký”. Đúng, không sai, chỉ là một “ngu kĩ”(1).



Tôi chú ý bàn tay bà ta đang khuấy cà phê, da trên mu bàn tay thô lắm rồi. Tôi nói, Tôi cũng có thể gọi bà như thế, bà là một “lão kĩ”.
Bob chớp chớp mắt, cố gắng nhớ lại. Anh nói, vậy, tối hôm qua tất cả đều là nằm mơ à?



Mạch nhấc đầu lên, hỏi, Anh mơ thấy gì? Có mơ thấy em không?



Không thấy em. Tối hôm qua em đi đâu?



Mạch lại áp mặt vào người Bob, nghĩ bụng, có nên nói với anh ấy chuyện Thẩm Xán đến tìm không? Suy nghĩ một lúc, Mạch quyết định không nói, không nói với Bob cũng không nói với Trần Tả. Bỗng Mạch ngước đầu dậy nói với Bob, Chúng ta làm tình nhé. Nói xong, cô nằm lên người Bob.



Em muốn ở trên ah?



Vâng.



Bob không biết tại sao Mạch lại nhiệt tình đến thế. Anh nói, Như vậy em mệt lắm.



Mệt nữa em cũng ở trên, em nghĩ, đấy cũng là tiêu chí giải phóng phụ nữ.



Mạch cảm thấy mình nói một câu hài hước, liền cười. Không nhịn nổi, Bob nói, Nếu bắt gái làm tiền ở trên, khách phải trả thêm tiền đấy.



Nói xong anh thấy hối hận, anh sợ Mạch nổi nóng. Nhưng hôm nay Mạch không bực, chỉ nghe và tỏ ra hiếu kì, tưởng như nghe kể chuyện. Mạch trở nên khoan dung rộng lượng, hôm nay cô không mắng Bob bẩn thỉu, cũng  không nói xấu đám con gái làm tiền. Mạch chỉ liên tiếp hỏi, Anh với anh Kha lẽ nào không có cảm giác xấu hổ? Lúc anh Kha ngủ với gái, anh làm gì? Có giống trong phim Sắc tình không?



Trưa hôm ấy, Mạch và Bob đi ăn vịt quay. Hai người ăn rất ít, cô gói đem về. Dọc đường gió thổi tung mái tóc Mạch, tóc như mây bay lên. Mạch nhìn hàng cây đang nẩy mầm xanh bên đường, nói, Mùa đông vẫn chưa qua tại sao mùa xuân lại bất ngờ đến như thế này?



Bob nhớ lại câu Mạch nói gần giống như trước đây: tại sao con gái vừa bắt đầu thì người con trai đã kết thúc? Lúc này anh cảm thấy mùa đông không ra mùa đông, mùa xuân không ra mùa xuân, bắt đầu không ra bắt đầu, kết thúc chưa ra kết thúc.



Hai người ngày ngày sống bên nhau, giống như đôi mắt hàng ngày cũng mở ra và nhắm lại. Bob dự định đưa Mạch đi nạo thai, tính ra cũng gần 50 ngày. Nhưng một hôm, Mạch ở công ty gọi điện cho Bob, bảo cô phải đi Thâm Quyến. Bob lờ mờ cảm thấy Mạch đi với một người đàn ông. Người đàn ông này là ai? Đầu tiên Bob nghĩ đến Trần Tả.



Lúc đầu cô không thừa nhận, sau đấy cô khóc.