Giường Đàn Bà

Chương 41 : Ai nhìn tôi sẽ đuổi cổ

Ngày đăng: 21:14 20/04/20


Kha nói líu ríu, Em nên hiểu cho Bob, anh cũng như Bob, thạt ra bọn anh đều như Bob, rất sợ phải đối mặt với tiền và cuộc sống, bọn anh không phải là những người kiên cường.



Mạch 59



Tôi nói với người lái xe, San Grila, người lái xe nhìn tôi như xem phim kinh dị. Tôi k tin tưởng, lại gọi cho Trần Tả một lần nữa, nhưng anh tắt máy. Tại sao anh k nghe điện, lẽ nào a biết tôi tìm a có việc? Thật kì lạ, tại sao a cũng mất tích như Bob vậy?



Mí mắt tôi nặng trĩu, toàn thân run rẩy. Tôi buồn ngủ, nhưng biết rằng hễ nhắm mắt lại là k thể nào gặp được Trần Tả. Tôi muốn để a trông thấy hình hài tôi.



Tôi xuống xe ngay ở cửa khách sạn San Grila. Anh bảo vệ trẻ hay đỏ mặt giúp tôi mở cửa. Lần này anh quên k cười với tôi, anh ta đứng ngay ra. Tiếng người ồn ào cười nói bên trong bỗng im bặt.



Tôi rét run như người k mặc quần áo, bước đi k vững, tưởng sắp ngã. Một người đi sau đỡ tôi. Trong lúc lơ mơ, tôi nhận ra Kha. Lúc ấy có một người mặc đồng phục đỏ đi tới, hỏi, Có phải quay phim không? Tại sao lại k liên hệ trước.



Kha nói như khóc, Xin lỗi, cô ấy bị đánh ở một quán bar phố Tam Lí Đồn.



Tại sao k báo công anh?



Tôi nghe thấy anh bảo vệ hỏi, Ai đánh?



Tôi dồn hết sức lực nói, tôi bị đụng tường, k liên quan gì đến mọi người, tôi đến tìm một người, nhất định a ấy vẫn còn ở đây.



Nói xong, tôi đi về phía trước. Tôi cảm thấy mặt đất k bằng phẳng, cao thấp gập ghềnh. Lại một người mặc đồng phục, hình như người quản lý, anh ta quát to với Kha, Tại sao k đưa đi bệnh viện?



Tôi cảm thấy mình kiệt sức, cuối cùng được Kha đưa lên một chiếc xe.



Mạch 60



Bác sĩ nói với Kha, Chắc chắn bị sẩy thai rồi, phải vào nằm viện ngay, anh đi đóng tiền. Kha đưa tôi đến ngồi ở cái ghế dài phòng lấy số. Tôi nằm xuống, lập tức chìm vào hỗ độn và đêm tối. Trong lúc mơ màng, tôi nghe Kha nói, Tại sao không được? Các chị cứ cấp cứu trước đã. Tôi về lấy tiền, tại sao k được?



Anh lại chạy đến, ôm đầu tôi, nói, Mạch, e cố chịu, nhiều lắm là một tiếng đồng hồ nữa anh sẽ quay lại.




Nói xong, a mở cửa đi ra.



Tôi sững sờ hồi lâu, toàn thân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất. Nhân viên trong văn phòng vẫn bịt tai, cúi đầu. Chỉ có cô thư ký và tôi thấy Trần Tả bỏ đi. Cô ta đến, đỡ tôi đứng dậy, nói, Chị về bệnh viện đi.



Mạch 62



Kha đã chờ tôi ở dưới, như trong thấy người thân, a ôm chầm lấy tôi. Anh chàng Kha người nhỏ thó k biết phải thế nào, tôi hỏi, Tại sao a biết e ở đây. Anh nói, anh nghĩ mãi, đoán là e đến đây. Thôi đi nào, về bệnh viện.



Anh bảo với e, có phải những gì Trần Tả nói là đúng cả k?



Kha không nhìn tôi. Tôi xoay mặt anh lại nói, Anh bảo e, có phải Trần Tả k nói dối, đúng vậy k?



Kha nói líu ríu, E nên hiểu cho Bob, a cũng như Bob, thật ra bọn anh đều như Bob, rất sợ phải đối diện với tiền và cuộc sống, bọn anh k phải là những người kiên cường.



Tôi nói, Có phải hôm qua, trước khi em đến tìm anh ở quán bar, a đã biết từ lâu rồi, phải không?



Kha nắm tay tôi, dè dặt nhìn. Anh nói, Anh, Bob, Đại Uy đều như nhau, e nên hiểu cho a ấy. Lẽ ra, e đang bị thương, a k nên nói với e chuyện này. Nhưng nếu bọn a nói và em hỏi, anh sẽ nói với e, thật ra chúng ta đều giống nhau.



Bỗng dưng tôi trừng mắt, lấy hết sức lực vùng khỏi tay anh ta, hét to, Tôi và Bob k như các a. Tôi và a ấy k như thế, hoàn toàn k như thế.



Như thế cả!



Không!



Như thế cả thôi!



Tôi khóc to, nói, Tôi với a ấy tuyệt đối k như thế.