Giường Đàn Bà

Chương 43 : Vẫn còn một con dao

Ngày đăng: 21:14 20/04/20


Vậy anh ta có thể thay Bob được không?



Tôi suy nghĩ rồi nói, Không thay thế được Bob, bất cứ người đàn ôn nào cũng không thể thay thế được Bob.



Tại sao?



Vì không một người đàn ông nào phản bội tớ như Bob.



Mạch 65



Con dao ấy dài chừng ba mươi phân, chuôi dao khảm kim loại. người trong nghề biết không dùng nó để chém đầu, nưhng là để đâm vào tim người. Tôi cẩn thận cầm lấy nó, ánh sắc lạnh của dao chiếu lên mặt tôi. Tôi để nó vào cái túi xách vẫn đem theo người, cùng với đồ mỹ phẩm. Đúng là trong túi xách của người phụ nữ có thỏi son, có bao cao su tránh thai, có một tập thơ, có khăn giấy mềm mại, có lúc có cả con dao.



Lúc dọn nhà, bố đến đón tôi, có những lúc bỗng ông tràn nước mắt. Trông thấy ông những lúc ấy tôi tuyệt vọng đến điên lên. Tôi thầm nghĩ, một con người tuyệt vọng làm sao sống với một người tuyệt vọng?



Tôi không nhờ nhưng Kha cũng đến. Anh nói, cuối cùng “ Phố Trường An” đã có người đầu tư. Pilison tìm được nhà đầu tư ở Pháp, hợp đồng vừa ký xong. Anh nói, Pilison thật vĩ đại, có thể anh ấy sẽ trở thành một nhân vật vĩ đại. Anh nói thêm, Đáng tiếc Bob không có mặt, nếu Bob biết tiểu thuyết của anh ấy được dựng thành phim thì vui lắm.



Bố nhìn Kha diễn từ đầu xuống chân, nhìn kĩ từng điểm như muốn nuốt chửng anh, nhưng anh không chú ý, anh vẫn cười như điên. Mỗi lần Kha nói gì, bố lại đưa mắt quan sát biểu hiện của tôi, tưởng như phán đoán quan hệ của chúng tôi. Tôi hỏi Kha, Anh có đói không, để bố đi mua bánh mì.



Bố đành phải đi mua bánh mì. Tôi và anh ngồi ở sofa. Nắng trưa gay gắt. Trên bàn trà là cái túi màu đỏ của tôi.



Anh nói, Bob có tài, tối hôm qua any vừa xem lại kịch bản sửa chữa của anh ấy, đúng là rất hay.



Tôi không nói gì. Anh lại nói, nhưng Bob rất đê tiện, Mạch, bây giờ còn căm giận anh ấy nữa không?



Tôi nói, mấy hôm em đã nghĩ kĩ. Thật ra em cũng rất đê tiện, không mọt người con gái nào đê tiện như em. toàn bộ sự việc là do em không phải với Bob. Đúng vậy, không những là Bob, em cũng rất không phải với Bạch Trạch. Anh bảo, người con gái như em, liệu có người đàn ông nào không sợ? Lúc tốt với Bob lại lén lút hẹn hò với Trần Tả. Lúc tốt với Trần Tả lại nhớ Bob. Anh Tả nói đúng, em là đứa con gái cứ chạy đi chạy lại ở giữa người đàn ông này với người đàn ông khác. em đến nước này cũng là quả báo.


Anh mở nhạc. Vậy là Bruckner đến trước mặt tôi. Không hiểu tại sao tôi không biết Bruckner, nhưng tôi cảm thấy đấy là người có thể chinh phục được tôi.



Tôi điều chỉnh âm thanh nhỏ bớt. Anh nói, đây là bản giao hưởng số bảy của Bruckner, em chưa bao giờ nghe thật à? Tôi nói, em thật tình chưa biết Bruckner. Anh ta chỉnh âm thanh to hơn.



Sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng từ ngoài cửa sổ tràn vào, chiếu lên toi và người đàn ông kia. Anh mở mắt nói với tôi, Xin lỗi, anh không thể giữ em ở lại ăn cơm, vì trong túi anh không còn tiền. Tôi cười, mặc áo quần, xách cái túi đỏ rồi đi xuống.



Trên người tôi phủ đầy những mảnh vụn của Bruckner đưa lại. ở đấy ngoài âm nhạc ra, còn có nụ cười khiêm nhường của Bruckner, có tôn giáo và triết lý, có mùi người đàn ông kia và sự khuất nhục mà Bruckner phải chịu đựng. Sau đấy nhiều lần tôi bước vào thế giới âm nhạc của Bruckner nhưng không còn cảm giác mê man trong sương mù và bùn đất, có chăng chỉ là rêu xanh trên đá. Nhưng trái tim lặng như nước hết lần này đến lần khác tiếp nhận âm nhạc của Bruckner, càng ngày càng trở nên to lớn và không có nội dung. Cho nên tôi thường nghĩ, với những người tiếp nhận âm nhạc, nghe nhạc không cần sự yên tĩnh mà là sự xao động, không phải là sự yên tĩnh trong tim mà là sự trong sáng, mà là tâm trạng nặng nề và chờ đợi, muốn lòng hận thù đốt cháy cả thế giới. vào lúc ấy, nghe nhạc chắc chắn sẽ thu hoạch được nhiều hơn…



--- ------ ------ ---



(1) Anton Bruckner ( 1824-1890) nhạc sĩ người Áo. ND



Nhưng đấy là chuyện sau này, là vấn đề tôi nghĩ khi đọc sách, hôm ấy không như vậy. Sau khi rời âm nhạc và người đàn ông kia, tôi đi dưới nắng, ngồi lên một chiếc xe buýt cũ nát, đến tìm Phù Hiệu, lòng đầy kích động và hưng phấn bảo với nó, Tối hôm qua tớ có cuộc kì ngộ. Nó hỏi kì ngộ gì. Tôi nói, Từ ngày xa Bob, lần đầu tiên cảm nhận được cái hay của âm nhạc. Trước đấy Bob không nói chuyện âm nhạc, nhưng từ ngày Bob bỏ đi, tối hôm qua tớ mới được nghe nhạc.



Phù Hiệu nhìn bộ dạng lôi thôi của tôi, nó nói, Đừng như thế với tớ, đằng ấy đã làm gì với anh nào rồi?



Tôi thuật lại mọi chuyện tối hôm qua, cuối cùng nói, Anh ấy nghèo lắm, nhưng vẫn rất yêu.



Vậy anh ta có thể thay Bob được không?



Tôi suy nghĩ rồi nói, Không thay thế được Bob, bất cứ người đàn ôn nào cũng không thể thay thế được Bob.



Tại sao?



Vì không một người đàn ông nào phản bội tớ như Bob.