Giường Đôi Màu Tím

Chương 14 :

Ngày đăng: 07:42 19/04/20


Nhan Cảnh đang dạo trong trường, di động đột nhiên vang lên. Nhìn ba chữ Âu Dương Sóc hiện trong màn hình, Nhan Cảnh cau mày tiếp điện thoại, “Chuyện gì?”



“A Cảnh, tôi nghe nói hai giáo viên tâm lý học xin phép, giờ chỉ còn thừa mỗi cậu, diệt tuyệt sư thái ở giáo vụ tuyệt đối sẽ quăng tất cả khóa cho cậu, mặc kệ bà ta đe nẹt dụ dỗ ra sao, cậu ngàn vạn lần đừng chịu thua…”



Nhan Cảnh cười nhẹ cắt ngang cậu ta, “Chuyện này à, tôi đã thu phục xong.”



Âu Dương Sóc dường như có chút không thể tin: “Cậu… thu phục được cả Chu Toa?”



Nhan Cảnh nâng khóe môi, mỉm cười: “Sao nào, cậu không tin thực lực của tôi sao?”



Âu Dương Sóc vội nói: “Tin, tuyệt đối tin. Có cậu ra trận, ai cũng phải bái phục. Cậu chính là thần tượng tôi kính phục nhất a.” Ngừng giây lát, “Vậy Nhung Tử cũng thu phục rồi chứ?”



Nhan Cảnh sắc mặt cứng đờ, không biết nên trả lời thế nào. Trầm mặc thật lâu, mới nói, “Cậu ta… khá đặc biệt.”



Âu Dương Sóc tỏ vẻ khiếp sợ, lại khó nén vẻ vui sướng khi người gặp họa trong giọng nói: “Nói thế, cậu còn chưa thu phục cậu ta?”



“… Ờm.” Nói điều này, Nhan Cảnh cảm thấy tức ngực đến muốn hộc máu, anh trước giờ bách chiến bách thắng, nhưng mãi không có cách với cậu học trò Nhung Tử cố chấp này, đạo lý đã nói, giải thích cũng nói, song Nhung Tử vẫn thờ ơ, nói hứa hẹn: “Không sao, em sẽ làm anh thích em.” Dù cho nói với cậu biết bao lần giữa chúng ta không có khả năng, cậu đều vẻ mặt kiên định: “Em sẽ không từ bỏ.”



Thiệt làm cho Nhan Cảnh có loại cảm giác thất bại… như đánh thiết quyền vào đống bông.



Âu Dương Sóc tiếp tục trên nỗi đau người khác, chờ cười đủ rồi, mới nói nghiêm túc: “Đúng rồi, bữa đó sau khi cậu đi, Lưu Chí Cương cứ gặn hỏi ta, cậu với Nhung Tử quen nhau thế nào.”



Đầu ngón tay cầm di động không khỏi căng thẳng, Nhan Cảnh đè thấp giọng: “Cậu nói sao?”



“Há, cậu không tin tôi nhá, làm bạn chí cốt của cậu, tôi sao có thể bán đứng cậu.”



Nhan Cảnh nhíu mày nói: “Cậu bán đứng tôi trước nay đều không nhăn mày một cái.”



Bị vạch trần ngay mặt, Âu Dương Sóc chẳng thèm lúng túng, vẫn cười tủm tỉm: “Gặp phải đại sự này, tôi vẫn có chừng mực…” Dừng chốc lát, nói đứng đắn, “Tôi nói với chú ấy, cậu với Nhung Tử quen nhau ở tiệm trái cây, cậu mua trái cây không mang tiền, Nhung Tử giúp cậu trả.”



“…” Lý do này quá điêu rồi.



“Nếu chú ấy hỏi, cậu cứ nói thế. Bằng không lộ chuyện, tôi không phải người hai đầu. Ai, giúp cậu lấp liếm tôi cũng chẳng dễ dàng.”



“… Ừ.”



“Cậu không phải muốn mời tôi ăn cơm à? Lúc tôi đói bụng rất dễ lỡ miệng.”



Người có thể nói “Mau cho tôi phí ngậm miệng” được uyển chuyển như thế đương nhiên chỉ có đồ mặt dày Âu Dương Sóc.



“… Cậu muốn ăn gì?”



“Ăn cơm tây đi, trước cổng trường vừa mở một nhà hàng Tây, nghe nói bò bí tết ngon lắm. Nhưng mà giá cả hơi mắc, cậu bao được sao?”



Nhan Cảnh khinh bỉ, “Tùy cậu.”



Đột nhiên cảm thấy, có một thằng bạn mặt dày như thế, cũng là chuyện hết sức đau khổ. Thật không biết tình bạn giữa anh với Âu Dương Sóc sao có thể duy trì qua bao năm nhỉ. Bất quá, so với Âu Dương Sóc cười trên nỗi đau người khác, giải quyết thế nào với Nhung Tử phiền toái mới là điều anh đau đầu.


“Ha ha, xin chào mọi người, thường hay nghe chú hai nhắc tới các chú.”



Nhan Cảnh cười nhẹ nói: “Xin chào.”



Lưu Sùng bắt chuyện cùng hai người, ngồi xuống ngay tại bên cạnh Nhung Tử, “Nếu là bằng hưu của chú hai, hiếm dịp tình cờ gặp, chầu này con mời khách.”



Nhung Tử tiến đến bên tai cậu ta: “Đại ca, em mời.”



Lưu Sùng không rõ vì sao Nhung Tử đột nhiên cố chấp với chi tiền đãi khách, nhìn thấy ánh mắt thành khẩn của cậu, đành phải gật đầu khó hiểu.



Rất nhanh, đồ ăn đã bày lên. Chén đĩa tinh xảo, món ngon sắc hương vị đủ cả, món Tây của Tiên Tung Lâm quả nhiên danh bất hư truyền. Nhung Tử cùng Lưu Sùng bận cả chiều ở trung tâm internet, bụng đã sớm đói, thấy bò bít-tết liền hoạt động không khách khí.



Âu Dương Sóc và Nhan Cảnh thấy hơi xấu hổ, nhìn mỳ Ý trước mặt, một tí hứng cũng không. Dù sao mới rồi đã ăn no, ăn thêm nữa có nước căng bụng.



Lưu Sùng không rõ chân tướng cười hỏi: “Ủa? Hai vị sao không ăn dạ, không hợp khẩu vị à?”



Âu Dương Sóc vẻ mặt quỷ dị nhìn Nhan Cảnh, lẳng lặng cầm cái nĩa khều mì Ý lên ăn, trên mặt còn giả bộ “Ăn ngon quá chừng”…



Nhan Cảnh nhìn chiếc đĩa trước mặt, dạ dày không khỏi gợn lên, vừa rồi anh với Âu Dương đã giải quyết sạch hai phần bò bít-tết, còn có mấy loại bánh ngọt, giờ chẳng muốn ăn tí nào. Nhưng chọn rồi lại không ăn, nếu để thừa toàn bộ hình như không tốt lắm…



Nhan Cảnh cầm lấy nĩa khều mấy cọng mì, ăn hai miếng, nhịn không được nhíu mày. Đang khó xử nên làm gì giờ, chợt nghe Nhung Tử nói: “Chú Nhan, có phải dạ dày không khỏe không?”



Nhan Cảnh giật mình, quay đầu lại, gặp Nhung Tử đang mỉm cười với mình, đôi mắt trong suốt vô cùng đơn thuần và vô hội.



“Ừm…” Nhan Cảnh cúi đầu lên tiếng.



Nhung Tử nhìn anh nghiêm túc: “Không thích đừng miễn cưỡng, anh ở nước ngoài ăn món Tây nhiều năm chắc sớm ngán nhỉ? Không bằng ra ngoài em mời anh chút gì đó thanh đạm.” Nói xong liền bưng đĩa mì Ý trước mặt Nhan Cảnh qua, “Em giúp anh ăn, chỉ một phần bò bít-tết em chưa no nữa.”



Nhan Cảnh kinh hãi, “Này… Này tôi đã ăn, cậu…”



“Không sao.” Nhung Tử cười nhẹ, “Em không ngại.”



Lưu Sùng và Âu Dương Sóc giật mình, trợn mắt há hốc mồm nhìn nhau, đồng thời quay đầu nhìn về phía Nhan Cảnh.



Nhan Cảnh bị bọn họ nhìn, hai má bất giác nong nóng.



Nhung Tử này, quá không câu nệ tiểu tiết rồi, tuy mì Ý mình chỉ ăn hai miếng, nhưng đó coi như là đồ thừa của mình rồi. Ngoại trừ người cực kì thân thiết, ai lại ăn đồ thừa người khác? Song Nhung Tử không thèm để ý, bưng ăn ngon lành. Thiệt là… Khiến cho người ta xấu hổ quá!



Mì Ý của Nhan Cảnh bị Nhung Tử giải quyết nhanh chóng, Âu Dương Sóc nhìn cái đĩa đầy nhóc trước mặt mình, không khỏi hâm hộ.



Nhung Tử đúng là quá biết săn sóc, rõ ràng nghe thấy hai người nói chuyện mới qua đây, lại làm bộ không biết gì cả, giữ lại mặt mũi cho Nhan Cảnh, còn cho cậu ta bậc thang đi xuống, thậm chí ngay cả mì Ý cậu ta ăn không xong cũng giúp giải quyết…



Quả thực còn trung thành hơn cả chú chó nuôi trong nhà.



Trách sao đến nay Nhan Cảnh không làm dứt khoát với cậu, dù đổi lại Âu Dương Sóc quen phong lưu, gặp phải chú chó cỡ bự bám riết không tha này cũng không nắm chắc.



Ai… Thấy Nhung Tử đối Nhan Cảnh săn sóc đến mức từng li từng tí, ngay cả Âu Dương Sóc cũng muốn nói yêu đương.