Giường Đôi Màu Tím

Chương 19 :

Ngày đăng: 07:42 19/04/20


Mười giờ sáng ngày kế, Nhung Tử mang theo một đống đĩa CD để cài đặt đến nhà Nhan Cảnh sửa máy tính. Lúc tới gần quảng trường Thời Đại, cậu thầm nghĩ, mình lần đầu đến nhà Nhan Cảnh thì nên mua món gì đó mới được. Cậu thuận đường ghé vào tiệm trái cây gần đó, chọn một giỏ lớn.



Đến nơi ở của Nhan Cảnh, ấn chuông cửa, thật lâu sau cửa mới được mở ra, Nhan Cảnh ngáp dài đứng ở cửa, miễn cưỡng nói: “Sao tới sớm thế?” Trông như anh mới ngủ dậy, vẫn còn nét uể oải, áo ngủ màu trắng khoác hờ trên người, dây lưng cũng lỏng lẻo lộ ra vùng ngực trắng nõn.



Nhung Tử nhìn khuôn ngực trần của anh, mặt thấy nong nóng, vội vàng cúi đầu khẽ nói: “Em không biết anh còn đang ngủ… Xin lỗi đã đánh thức anh.”



Nhan Cảnh nhìn cậu thanh niên đứng cúi đầu trước mặt, trong tay ôm một giỏ trái cây lớn, bộ dạng ngoan ngoãn như học trò nhận sai trước thầy giáo, bất giác nở nụ cười, nói: “Không sao đâu, vào đi.”



Nhung Tử đi vào theo anh, thuận tay đóng cửa lại, đặt trái cây lên bàn trong phòng khách.



Nơi anh sống rất gọn gàng và sạch sẽ, ngay cả gối ôm trên sô pha cũng được xếp thành một hàng thẳng tắp, trên chiếc bàn thủy tinh đặt một cái cốc, bên trong là nửa cốc cà phê đã lạnh. Anh không trồng cây cảnh, trên tường cũng không trang trí rườm rà, vách tường và gạch lát tuyết trắng làm nổi bật lẫn nhau, sắc điệu lạnh lẽo có vẻ quá quạnh quẽ. Một mình ở trong căn phòng lớn nhường này, dường như ngay cả nói chuyện cũng có thể cảm giác được tiếng dội lại.



Nhung Tử đi theo sau anh, cuối cùng dừng bước trước một căn phòng. Nhan Cảnh mở cửa và nói: “Vào thôi, tôi mới dậy nên chưa dọn dẹp, có hơi bừa tí.”



Nhung Tử “Vâng” một tiếng, rồi vào theo anh.



Đây là phòng ngủ của anh, trên chiếc giường dài hai thước trải tấm ga nhung sắc tím đậm, đệm chăn trắng tinh nửa rủ xuống đất. Qua đó thấy được thói quen ngủ của anh không tốt lắm, cả chiếc giường ngổn ngang giống như đã trải qua một cuộc vận động nào đó. Rèm phòng ngủ cùng một màu tím sẫm, chất vải rất dày, kéo kín không lọt một kẽ hở, che khuất gần như toàn bộ ánh sáng bên ngoài.



Lúc này dù đã ban trưa nhưng trong phòng hết sức mờ tối, thực thích hợp dựa vào giường.



Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường đang chỉ mười một giờ rưỡi, Nhan Cảnh không khỏi bóp trán, thở dài: “Haiz, tôi ngủ quên mất, đã giữa trưa rồi…” Đi đến bên giường kéo rèm, thuận miệng hỏi: “Cậu ăn cơm chưa?”



Nhung Tử gãi đầu, hơi ngại ngùng, “Chưa nữa.”



“Ừm.” Nhan Cảnh quay đầu lại nhìn cậu, “Thế này vậy, cậu giúp tôi xem máy tính trước, tôi đi tắm cái đã, rồi chúng ta ăn cơm chung.”



Trong phòng ngủ của anh có một mùi hương nhè nhẹ, giống như mùi hương lần đầu gặp ở quán bar, nó rất dễ chịu. Nhung Tử ngồi một mình trong căn phòng ngủ của anh, nhìn chiếc giường bừa bộn, chung quanh tràn ngập hơi thở của anh, cùng tiếng nước rào rào hay truyền từ phòng tắm bên cạnh, nghĩ tới tấm thân để trần khi tắm của anh thì thấy trong lòng nhộn nhạo.



Lấy lại bình tĩnh, mở máy tính xách tay trên bàn, trong máy đến mật khẩu cũng không đặt, desktop thì sạch sẽ muốn chết, ngoại trừ một ít phần mềm cần thiết, căn bản chẳng cài trò chơi gì cả, đến cái thư mục “Phim hành động” đặt ở desktop cũng không thấy đâu.



Bị anh xóa? Hay giấu đi rồi?



Nhung Tử không nhịn được cười khẽ. Bỏ đĩa CD vào ổ đĩa, hỏi với vào phòng tắm: “Đúng rồi, ổ C của anh có dữ liệu gì cần để riêng không?”



Tiếng nước dừng lại, truyền đến tiếng của Nhan Cảnh: “Không có gì, tùy cậu đi.”



“Được.” Vừa dứt lời, chợt nghe phòng tắm vang tiếng nước ào ào.


Nhung Tử xem xong tờ rơi, quay đầu nhìn Nhan Cảnh, thấp thỏm nói: “Anh có thời gian không? Em… Em muốn mời anh xem phim.”



“…” Nhan Cảnh im lặng.



Anh thật sư không có hứng xem phim, hồi trước ở Úc có xem bộ phim hài gì đó, kết quả cả hai tiếng đồng hồ chẳng cười nổi, cơ mặt vừa mỏi vừa đau, đúng là khổ thân.



Nhưng, nếu Nhung Tử có hứng thú như vậy, mình không nên đả kích cậu ta. Hơn nữa, cậu ta mới giúp mình một đại ân, hôm nay rảnh rỗi không gì làm…



Nhan Cảnh nhận tờ rơi từ trong tay cậu, “Để tôi xem.”



Hiện giờ không phải thời điểm vàng, gần đây không có bộ phim mới hấp dẫn nào đưa ra thị trường, phim chiếu rạp đều là mấy bộ cổ kinh điển. Có bốn phim chiếu hôm nay, một phim lãng mạn “Thư tình”, một phim kinh dị biến thái “Lời nguyền”, một phim tai họa “2012”, còn có một phim có vẻ là phim trinh thám “Truy sát”.



“…” Chẳng thấy hứng thú bộ nào cả, nhìn tên đã muốn ngủ rồi.



Nhan Cảnh cau mày hỏi, “Cậu muốn xem cái nào?”



Kỳ thật Nhung Tử rất thích xem phim kinh dị, nhưng mà, khó có dịp xem phim chung với Nhan Cảnh, cậu không muốn tiếng thét chung quanh và máu tươi trên mản ảnh phá hỏng không khí ấm áp.



“Thư tình nhé. Nghe nói rất kinh điển, em vẫn chưa từng xem.” Nhung Tử cười nói.



Nhan Cảnh bày vẻ mặt bất đắc dĩ “Tôi biết ngay”, trầm mặt một thoáng, mới nói: “Được rồi, xem Thư tình.”



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mấy chương này cứ tim hồng phơi phới mãi thôi, chờ bay lên cao rồi lại chích bể, có phải rất sung sướng không nhỉ~



Nhan Cảnh: Tác giả biến thái quá, chúng ta phải né xa bà ta ra.



Nhung Tử: Đấy có phải có ý ngược không? Nếu muốn ngược, xin cô ngược tôi, đừng ngược chú Nhan nhà tôi.



Nhan Cảnh: Đừng nghe cậu ta, ngược tôi không sao cả, tôi từng này tuổi có sóng gió gì chưa thấy qua, chẳng sợ chút ngược ngây thơ trẻ con của bà.



Nhung Tử: Hãy ngược tôi đi, phần của chú Nhan tính hết lên đầu tôi. Tôi còn trẻ, chịu nhiều khổ không sao cả, mấy năm ở nước ngoài anh ấy đã chịu nhiều vất vả, cô đừng làm khổ anh ấy.



Mẹ Điệp: … Từ khi nào các con đã tình cảm thắm thiết như vậy, mẹ chỉ đùa chút thôi mà, chích có nghĩa… ở trên chiếc giường bự chảng màu tím của Nhan đại thúc thẳng thắn quay cuồng vài vòng, chủ đề giường chiếu khá phù hợp với hai chúng ta đó nhỉ.



Nhan Cảnh: … Cái chủ đề thối nát gì thế này?



Nhung Tử: Em rất thích chủ đề này ^_^