Giường Đôi Màu Tím

Chương 22 :

Ngày đăng: 07:42 19/04/20


Đây là lần thứ hai Nhan Cảnh vào nhà Nhung Tử. Lần trước lúc đến đã say bét nhè, lúc tỉnh táo lại trần trụi quấn lấy nhau trên giường, Nhan Cảnh vì quá hoảng hốt mà vội vàng bỏ đi, cũng không cẩn thận đánh giá phòng cậu ta.



Hôm nay lại lần nữa bước vào căn phòng quen thuộc này, nhìn kỹ mới phát hiện phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, không hề có vẻ bẩn thỉu dơ dáy như những căn phòng của trạch nam trong tưởng tượng của anh, hiển nhiên là được chủ nhân tổng vệ sinh một lần. Bộ sô pha trong phòng khách sạch sẽ lại chỉnh tề, vách tường sàn nhà cũng không nhiễm một hạt bụi, còn trồng mấy chậu xương rồng lông mềm đặt trên bệ cửa sổ.



Phòng tuy nhỏ nhưng lại có hương vị cuộc sống.



Nhung Tử lấy trong tủ giày một đôi dép lê mới tinh đặt bên chan Nhan Cảnh, mỉm cười nói: “Đây, anh đổi đi, ở nhà đeo dép lê thoải mái hơn.”



Nhan Cảnh xoay người thay dép, thuận miệng hỏi: “Không phải cậu thuê phòng chung à? Bạn cùng phòng của cậu đâu?”



“À, hôm qua anh ấy đã chuyển đi rồi, bây giờ em ở một mình.” Nhung Tử cười kéo anh đến ghế sô pha, “Anh ngồi đây trước đi, nếu chán thì mở TV xem, em đi nấu cơm tối.”



“Ừ.” Nhan Cảnh dựa vào sô pha, thấy cậu bận rộn trong phòng bếp nhỏ bên cạnh, còn ra vẻ mặc tạp dề, tạp dề caro trên ngực có hình một bé gấu đáng yêu. Có lẽ là vì con gấu trên ngực ảnh hưởng mà Nhan Cảnh đột nhiên cảm thấy cả người Nhung Tử nhìn cũng như một con gấu… Hơi thở ấm áp trên người làm người ta rất muốn ôm một cái.



Cậu vốn lớn lên đẹp trai, dáng vẻ mặc tạp dề chăm chú nấu cơm lại càng quyến rũ. Nhan Cảnh ngồi trên ghế salon thưởng thức cảnh trai đẹp xuống bếp, sau một lúc lâu, đột nhiên phát hiện cậu ta xào rau có một thói quen kỳ lạ, luôn thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn sang bên cạnh. Nhan Cảnh không nén được lòng hiếu lỳ, đẩy cửa đi đến bên cạnh cậu.



“Cậu biết nấu cơm à?” Mắt thấy cậu đã thái thịt xong, xếp chỉnh tề một hàng nhìn cũng rất có phong độ của đầu bếp, Nhan Cảnh thuận tay cầm quyển sách trên bàn, chậm rãi đọc, “Thực đơn… toàn thư thiết yếu cho gia đình?”



“À, đó là sách em mua mấy hôm trước.” Nhung Tử mỉm cười cầm thực đơn trong tay anh qua, “Về sau ở chung, cũng không thể để anh xuống bếp mỗi ngày. Em cũng nên học nấu cơm chứ.” Nói xong lại lật mấy tờ thực đơn, chỉ cho Nhan Cảnh xem, “Mấy đồ ăn đơn giản phần đầu này em đã học xong, hôm nào làm cho anh ăn. Đêm nay chúng ta ăn lẩu đi.”



Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của thanh niên, Nhan Cảnh đột nhiên không nói ra lời.



Là vì anh mới học nấu ăn sao? Ngón cái tay trái dán urgo, là lúc học không cẩn thận bị dao cắt vào à?



Đáy lòng bỗng dâng lên cảm giác đau lòng, không khỏi kéo tay trái cậu đến xé băng cá nhân ra xem. Trên ngón tay cái quả nhiên có một vết thương, tuy đã ngừng chảy máu nhưng vì vết cắt quá sâu mà nhìn rất dữ tợn.



“… Đau không?” Nhan Cảnh đau lòng nhíu mày, ánh mắt mang trách cứ, “Vết thương sâu như vậy, cậu không biết bôi thuốc à?”



Được anh kéo tay ân cần kiểm tra vết thương, trong lòng Nhung Tử rất ngọt ngào, vội vàng lắc đầu nói: “Không đau, chỉ là vết thương nhỏ thôi, hai ngày là khỏi.”



Nhan Cảnh im lặng một lát, cuối cùng buông cậu ra thản nhiên nói: “Tùy cậu. Nhớ đừng để miệng vết thương dính nước.”



“Ừ.” Nhung Tử vẫn nở nụ cười rạng rỡ, “Anh ra phòng khách đợi đi, đồ ăn em đã rửa xong hết rồi, đợi nước súp xong là chúng ta có thể ăn, nhanh thôi.”



Phòng bếp quá nhỏ chỉ chứa được một người, Nhan Cảnh cũng không giúp được việc gì đành phải quay lại phòng khách, mở TV rồi dựa vào sô pha nhàm chán chuyển kênh.



Đài truyền hình đang phát một ca khúc, mấy đứa trẻ đang hát, giai điệu, nhịp điệu nghe rất quen thuộc. Nhưng trong đầu Nhan Cảnh đều là khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Nhung Tử, trên TV hát cái gì không hề nghe vào.




Nhan Cảnh khẽ thở dài, “… Có lẽ vậy.”



Nhung Tử rất nhanh dừng xe bên cạnh Nhan Cảnh, quay cửa kính xe xuống nói: “Mau lên đây, mưa càng ngày càng to rồi.”



“Ừ.” Nhan Cảnh mở cửa lên xe, cậu liền vội vàng khởi động máy.



“Em vừa dùng di động tra dự báo thời tiết, đêm nay hình như có bão, chúng ta đi nhanh lên, hi vọng trước khi bão đến đưa được anh về nhà, bằng không bị kẹt xe thì phiền lắm.”



Nhan Cảnh gật đầu: “Được, cậu lái xe cẩn thận.”



“Biết rồi.”



Ngoài cửa sổ mưa càng rơi càng lớn, đỉnh đầu thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm ầm ầm, nhìn ra ngoài qua cửa kính xe thì thấy mưa trút thành sông trên đường, những chiếc xe xung quanh đều điên cuồng lao đi, chỉ sợ nửa đường gặp phải bão. Đường phía trước bị chắn chật như nêm cối, xe xếp thành hàng dài suốt dọc đường, đèn sau sáng trong đêm mưa như một sợi dây xích màu sắc rực rỡ.



Nhan Cảnh nhíu mày, “Phía trước hình như kẹt xe.”



“Không sợ, chúng ta đi đường vòng.” Nhung Tử lái xe qua đoạn đường dừng đầy xe, lái  xe quẹo trái quẹo phải, cũng không biết quẹo qua bao nhiều khúc quanh cuối cùng chạy bon bon đến khu đô thị Thời Đại, qua chỗ cổng bảo vệ lấy vé đỗ xe rồi lái vào khu dân cư.



“Cậu rất quen thuộc đường ở đây?” Nhan Cảnh không nhịn được hỏi.



“Ừ, em thường lái xe đi dạo khắp nơi, rất quen thuộc với đường nội thành. Vùng ngoại thành thì không quen đâu.” Nhung Tử dừng xe trước cao ốc chỗ Nhan Cảnh ở, “Được rồi, đưa anh đến đây rồi, anh nhanh lên lầu đi.”



“Ừ.” Nhan Cảnh vừa định xuống xe, đỉnh đầu đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, cuồng phong cùng mưa rào bắt đầu càn quét khắp nới, gốc cây cách đó không xa bị bật gốc đổ rầm một tiếng ngay  cạnh xe hai người.



“…” Hai người quay mặt nhìn nhau.



Im lặng một lúc Nhan Cảnh mới nói: “Mau đỗ xe vào gara đi, ở đây cũng không an toàn.”



Nhung Tử hơi kinh ngạc nhìn anh, “Không sao, em lái nhanh theo đường cũ về vẫn kịp, anh lên lầu…”



“Cậu điên rồi, bão lớn như vậy nhỡ đi trên đường gặp chuyện không may thì làm sao.” Nhan Cảnh nhíu mày ngắt lời cậu, “Đêm nay cậu hãy ở lại đi.” Nói xong lại cảm thấy lời này quá mập mờ, vội điều chỉnh sắc mặt, “Ý của tôi là, đêm nay ngủ lại nhà của tôi, đừng về nữa.”



… Đúng là càng tô càng đen.



Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, Nhung Tử không nhịn được khẽ nở nụ cười, “Được… Quấy rầy anh rồi.”