Giường Đôi Màu Tím
Chương 33 :
Ngày đăng: 07:42 19/04/20
Sau khi trở về, Nhung Tử như phát điên tìm kiếm trên mạng tất cả những tình nhân mà Nhan Cảnh từng sở hữu, khi so sánh mới phát hiện, mặt mày của những người đó không ít thì nhiều đều có vài phần tương tự với người gọi là Vũ Minh kia. Mà cái người gọi là Vũ Minh, họ Nhung, là cậu hai của Nhung gia, em ruột Nhung Vũ Thành.
Bàn tay cầm chặt chuột run lên. Quan hệ như vậy, giống như ông trời đã tạo ra một trò đùa châm chọc nhất với cậu.
Nhung Tử đột nhiên nhớ tới, lúc nhỏ, ban đêm mà người kia cứu mình từ trong tay đám lưu manh.
Đêm hôm đó trời lạnh như nước, lưng anh cõng ánh trăng đứng trước mặt mình, đôi mắt lúc mỉm cười nhìn rất đẹp. Anh ôm mình đứng dậy từ dưới đất, động tác vô cùng dịu dàng, còn cẩn thận dùng ngón tay giúp mình sửa lại đầu tóc rối bời.
Chưa từng có người dịu dàng đối xử với mình như vậy, ngay cả người thân nhất là bà ngoại cũng không tốt với mình như vậy. Bị người xa lạ ôm đứng dậy, thậm chí Nhung Tử còn hoảng sợ, đờ người trong lòng anh không dám cử động, sợ tay mình làm bẩn cái áo sơmi xinh đẹp của anh.
Rất thích động tác đặt ngón tay lên đầu mình nhẹ nhàng vuốt ve của anh, như vậy sẽ để người ta cảm thấy ấm áp cùng an tâm.
Nửa tháng ở bên cạnh anh, là khoảng thời gian ngắn ngủi vui sướng nhất trong tuổi thơ của Nhung Tử.
Cũng bởi vậy, trí nhớ về anh vô cùng khắc sâu trong lòng Nhung Tử, dù sau khi đến cô nhi viện vẫn ngây ngốc chờ anh. Bởi vì anh đã từng nói “Anh sẽ tới thăm em” mà Nhung Tử tin là thật, cho rằng anh thật sự sẽ đến thăm mình.
Thế nhưng, đợi lâu thật lâu, vẫn không đợi được anh trai kia.
Nhung Tử cũng chưa từng trách cứ anh, cậu luôn nghĩ có lẽ anh còn phải bận rộn chuyện của mình, chờ mình trưởng thành đến thăm anh cũng không khác mấy. Đến lúc đó nhất định phải tặng cho anh rất nhiều quà, mời anh ăn một bữa tiệc, nói một tiếng cảm ơn với anh.
Sợ sau khi gặp lại sẽ bị anh xem thường, Nhung Tử ở cô nhi viện luôn rất nghe lời cùng cố gắng. Lúc nhập học, viện trưởng nói phải có một cái tên chính thức, không thể cả ngày gọi tiểu Nhung. Nhung Tử nhớ người kia yêu nhất màu tím, ga giường cùng rèm cửa trong phòng đều là màu tím sậm, vì vậy cười nói: “Con tên Nhung Tử là được rồi, Tử của tử sắc.”
Đám trẻ con bên cạnh cười nhạo cậu, nói tên của cậu nghe như con gái cậu cũng không để ý. Từ sau khi có tên này trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, bởi vì, rốt cuộc cậu đã có một phương thức, có thể tưởng niệm người kia.
Về sau được vợ chồng Lưu Chí Cương nhận nuôi. Lúc đầu Lưu Chí Cương muốn đổi tên cho cậu theo họ Lưu, cậu lại cố chấp không chịu sửa, đơn giản là, cái tên này có ý nghĩa đặc biệt với cậu.
Cái tên này, là vì tưởng niệm người kia mà đặt.
— đợi? Chỉ đợi là được sao?
Trước mặt có nhiều lực cản như vậy thì giải quyết thế nào? Cha mẹ bên kia phải đối mặt ra sao? Nhất là một cửa của chị hai, nên dùng vẻ mặt nào nói cho chị biết, mình với con riêng của Nhung Vũ Thành ở bên nhau đây?
Năm đó? Cô nhi viện? Cậu ta đã nhớ hết tất cả rồi? Thế nhưng, cậu ấy lại quên là, không phải chỉ cần kiên trì là có thể đợi được thứ mình muốn. Thế giới này không phải chỉ có hai người chúng ta, không phải cậu thật tình với tôi thì tôi có thể vứt hết tất cả mà ở bên cậu. Tôi đã không còn trẻ nữa, đã qua cái tuổi xúc động mà ‘tình yêu là trên hết’ rồi.
Có lẽ, chỉ là chúng ta gặp được nhau quá muộn.
Đột nhiên Nhan Cảnh lại nghĩ, nếu năm ấy người cùng anh sóng vai đi qua tuổi thanh xuân đổi lại là Nhung Tử, đổi lại là người thanh niên thật tâm đối đãi mình, dù có thế nào cũng ở bên mình, kiên trì nói “Em sẽ chờ anh” này. Như vậy, giữa bọn anh nhất định sẽ có một kết cục hoàn mỹ.
Đáng tiếc, một người sinh ra muộn mười năm. Mà người còn lại, cũng trong mười năm ấy, thay đổi quá nhiều.
Đánh mất của bọn anh, không chỉ là thời gian mười năm.
Bọn anh chỉ là hai đường giao nhau, đi qua giao điểm là ký ức ngoài ý muốn năm ấy, chỉ sẽ càng chạy càng xa.
Trong lòng Nhan Cảnh cực kỳ bình tĩnh. Ở nước ngoài rèn luyện nhiều năm như vậy, đã sớm quyết tâm dù có cô độc suốt quãng đời còn lại cũng không đơn giản tin vào tình yêu. Thế nhưng giờ phút này, Nhan Cảnh lại cảm thấy hốc mắt đau xót vô cùng, thậm chí anh rất rất muốn rơi lệ.
Anh ngẩng đầu khẽ nhắm mắt lại, không cho cảm xúc dưới đáy lòng thoát ra dù chỉ là một chút.
Anh nghĩ, có lẽ anh chỉ có thể nói với Nhung Tử một câu xin lỗi.
Suy nghĩ của tác giả: Nhung Tử si tình quá đi, vụng trộm thích chú Nhan nhiều năm như vậy.
Thế nhưng, khúc mắc của chú Nhan vẫn chưa thể cởi bỏ hoàn toàn, năm đó vì đại Nhung mà cùng gia đình ồn ào long trời lở đấy, chú đã thất vọng đau khổ rồi.
Còn chưa hành hạ xong, tiếp tục xoắn xuýt thôi. Tôi cũng xoắn xuýt này, nhìn hai người họ thống khổ như vậy, nước mắt nước mũi của mẹ ruột cứ chảy ròng ròng T T