Giường Đôi Màu Tím
Chương 42 :
Ngày đăng: 07:43 19/04/20
Nhan Cảnh ngồi trong quán cà phê, chỉ cảm thấy tay chân mình đều trở nên lạnh buốt.
Năm đó khác thường trong hôn nhân của Nhung Vũ Thành cùng chị hai, cùng với cuộc cãi lộn trước lúc bỏ đi vào đêm hôm ấy, anh trực giác Nhung gia cũng không đơn giản như vậy. Chỉ là về sau Nhung gia vội vàng chuyển đi, mình lại bị bố đưa ra nước ngoài, không tâm tình cũng không có thời gian để ý nội tình của Nhung gia bọn họ.
Thế nhưng vừa rồi, Nhung Tử đột nhiên nói một tay tính kế khiến Nhan Tự với Nhung Vũ Minh chia tay, hiển nhiên là muốn đối đầu với Nhung Vũ Minh. Dù là vì nguyên nhân gì, con người Nhung Vũ Minh lòng dạ thâm sâu, Nhung Tử vẫn còn trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, chưa chắc là đối thủ của hắn.
Nhan Cảnh đột nhiên thấy bận tâm.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không cách nào yên lòng. Nhung gia nếu biết rõ Nhung Tử chính là đứa bé năm đó, nhất định sẽ tìm cách hãm hại cậu ấy, Nhan Cảnh không hi vọng Nhung Tử lại có bất cứ liên quan gì đến Nhung gia, thậm chí bởi vậy mà có bất cứ tổn thương gì.
Đột nhiên nhớ tới câu ‘Thân bại danh liệt hai bàn tay trắng’ trên QQ, trong lòng càng thêm thấp thỏm bất an.
Cuối cùng vẫn không nhịn được nhắn một tin cho Nhung Tử: “Có phải cậu dùng kỹ thuật hacker đánh cắp cơ mật buôn bán của bọn hắn? Nhung Tử, cậu làm vậy là phạm tội, cậu còn trẻ, đừng đem cuộc đời của mình ra làm trò đùa!”
Bên kia vẫn chưa trả lời, Nhan Cảnh lại nhắn qua một tin: “Vì cái gì cứ phải cuốn vào tranh chấp thương nghiệp của Nhung gia? Buông hết những ân oán kia đi, chuyên tâm vào công việc ở công ty của cậu đi, nghe lời tôi, đừng vọng động.”
Sau một lúc lâu, màn hình di động đột nhiên sáng lên, có một tin nhắn từ cậu.
“Bây giờ thu tay đã không kịp rồi, xin lỗi.”
Nhan Cảnh không hiểu ý của cậu. Cũng không biết cậu ta đang xin lỗi cái gì, cảm giác từ sau khi gặp lại giữa hai người cứ như ông nói gà bà nói vịt. Lại không tiện mặt dày nói thẳng: tôi là lo lắng cậu bị bọn hắn hãm hại!
Nhịn không được nhắn qua một tin: “Đã nhiều năm trôi qua rồi, sao bây giờ cậu lại đột nhiên nghĩ tới báo thù? Đột nhập vào máy tính công ty bọn hắn trộm thông tin? Đừng ngây thơ vậy, với những thứ ấy không có khả năng đánh ngã Nhung gia.”
Nhanh chóng nhận được trả lời: “Vậy hãy để chúng ta mỏi mắt mong chờ.”
Đứa nhỏ này đúng là cố chấp muốn chết! Vài năm rồi mà cái tính bướng bỉnh ấy vẫn không chịu sửa.
Bố chân thành hi vọng, trong 35 năm sau đó thậm chí trong nhiều năm hơn nữa, mỗi ngày của con đều có thể trôi qua thoải mái cùng hạnh phúc.
Bố sẽ ở trên trời, cho con chúc phúc tốt nhất.
Nhan Trung Sách viết.
—
Nắm chặt bức thư trong tay, mắt Nhan Cảnh đã sớm trở nên mơ hồ.
Chỉ tới giờ phút này, Nhan Cảnh mới hiểu người cha đã sớm không còn trên nhân thế lại yêu con ông nhiều như vậy. Chỉ là ông quá ngốc, quá nghiêm túc, không biết biểu đạt; mà con của ông lại quá kiêu ngạo, quá cố chấp, không biết chịu thua. Vì vậy đều như dã thú bị thương đang cắn xé lẫn nhau, thời gian càng lâu, miệng vết thương càng sâu.
Những năm gần đây, trong lòng luôn có một cái kết khó cởi bỏ, quấn quanh quá nhiều, bị đè nén quá lâu.
Cũng không phải vì không đủ kiên cường, cũng không phải vì hoàn toàn mất tin tưởng vào tình yêu, nhiều năm như vậy thứ không chịu được nhất, kỳ thật chỉ là tổn thương với người nhà. Một đứa bé đang tốt đẹp biến thành đồng tính luyến ái, người thân không thể chấp nhận, vô cùng đau đớn. Đã có một lần quyết liệt làm mọi người sụp đổ như vậy, sẽ không còn dám chọc vào điểm mấu chốt của họ nữa.
Nhớ giáo sư hướng dẫn nghiên cứu đã từng nói, người học tâm lý học, tâm thần học, học càng lâu bản thân hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có một vài tật xấu trong tâm lý. Bởi vì chúng ta quen đi trị liệu cho người ta, quen đứng trên lập trường của người ta mà suy nghĩ vấn đề, ngược lại, trị không được chính mình.
Có lẽ sớm nên đi gặp bác sĩ tâm lý, lại chung quy không có mặt mũi. Lúc này, cái kết trong lòng bị người cha tự tay xé mở, cùng nhổ tận gốc cả rất nhiều máu thịt hư thối, trong phút chốc, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Nhan Cảnh gập lá thư đút lại vào phong bì, khóe miệng hơi nhếch lên.
— lão ba không được tự nhiên ạ, kỳ thật con đã tha thứ cho bố từ lâu rồi. Con luôn không tha thứ, là chính bản thân khiến mọi người đau khổ cùng thất vọng.
— cảm ơn bố, đã cho con giải thoát khỏi cơn ác mộng.