Giường Đôi Màu Tím
Chương 47 :
Ngày đăng: 07:43 19/04/20
Lúc hơn mười giờ sáng, Nhung Tử đang nằm trên giường xem tivi đột nhiên thấy bác sĩ điều trị họ Trương kia với một người trông như y tá đẩy xe lăn vào phòng, cười tủm tỉm nói với cậu: “Nhung Tử, đi làm nội soi dạ dày nào.”
Thấy anh ta bước tới định dìu mình, Nhung Tử vội ngăn anh ta lại: “Bác sĩ, tôi không muốn làm kiểm tra, giải quyết thủ tục xuất viện cho tôi đi.”
Bác sĩ kia nhíu mày, “Chủ nhiệm Nhan nói tốt nhất cậu nên nằm viện hai ngày, kiểm tra thân thể toàn diện một lần. Hạng mục kiểm tra đều sắp xếp xong rồi, chi phí cũng trả cho cậu rồi. Tình trạng của cậu ra viện cũng không vấn đề gì, nhưng cậu phải đi nói với anh ấy làm thủ tục trả lại phí.”
Gọi điện thoại nói với anh ấy không làm kiểm tra mà muốn ra viện, như thế há chẳng phải mình thành đứa trẻ giận dỗi ư? Aizz, thôi vậy, khó được vào viện một lần, cứ để mặc anh ấy giày vò.
Nhung Tử đành bất đắc dĩ xuống giường ngồi vào xe lăn, để hộ sĩ kia đẩy mình đi nội soi dạ dày. Nội soi dạ dày xong lại đi chụp phim, làm CT, cảm giác được đối xử như với động vật quý hiếm này làm tâm tình Nhung Tử vô cùng phức tạp. Thực tế chính Nhan Cảnh mới là động vật quý hiếm.
Giày vò một buổi sáng, cuối cùng đã làm xong kiểm tra, Nhung Tử mệt mỏi trở về phòng bệnh lại nhận được điện thoại của chu tệ linh nói là đang ở dưới tầng bệnh viện, muốn tới thăm cậu. Nhung Tử nói với cô số phòng bệnh của mình, chưa tới mười phút đã thấy một cô gái lao ào ào vào phòng bệnh, trong tay ôm một bó hoa hồng cùng một giỏ hoa quả lớn.
Chu Tuệ Linh đặt hoa lẫn hoa quả lên bàn, vẻ mặt căng thẳng hỏi: “Em nghe Nhan Tự nói hôm qua anh uống rượu đến mức trên thổ dưới tả còn phát sốt, bị đưa đi cấp cứu, nghe rất nghiêm trọng mà. Thế nào, không có việc gì chứ?”
Nhung Tử đau đầu day huyệt thái dương, “Không sao. Là Nhan Tự sốt ruột, anh ngủ rồi anh ta lại kéo anh đến bệnh viện.”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trừng được hai giây thì đều bất đắc dĩ bật cười. Chu Tuệ Linh nói: “Thật là, giọng điệu khẩn trương kia hại em nghĩ anh nghiêm trọng sắp chết rồi.” Nói xong liền xoay người mở giỏ hoa quả mang đến ra, “Anh có muốn ăn quả gì không? Em mua nhiều lắm, rất tươi đấy.”
Nhung Tử xoay người đi toilet, vừa đi vừa nói: “Anh đang bị cấm ăn, hoa quả tự em ăn đi.”
Chu Tuệ Linh cũng không khách sáo, cầm dao gọt trái cây nhanh nhẹn gọt vỏ.
Mới gọt được một nửa, đột nhiên có một người đàn ông đẩy cửa vào, hai người bốn mắt nhìn nhau đồng thời ngẩn người.
Chu Tuệ Linh ngẩng đầu cẩn thận đánh giá anh. Người đàn ông này mặc áo khoác trắng, hẳn là bác sĩ trong viện, nhìn khoảng ba mươi tuổi nhưng có vẻ rất trẻ, màu da trắng nõn, dáng người dong dỏng, đường cằm vô cùng xinh đẹp, là kiểu rất thích hợp để dùng ngón tay nắn.
Trong bệnh viện vầy mà có bác sĩ đẹp như thế này, đúng là làm người ta không uổng mở rộng tầm mắt. Chu Tuệ Linh nhìn anh nửa ngày, đợi nhìn đủ rồi mới cười nói với anh: “Bác sĩ, anh tìm người bệnh giường 1 à? Anh ấy trong toilet.”
Đối phương lướt nhìn hoa hồng trên bàn cùng hoa quả trong tay cô, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Cô là gì của cậu ấy?”
Chu Tuệ Linh khó hiểu: “Tôi là người nhà bệnh nhân, đến đây thăm bệnh.” Ngồi trong phòng bệnh ngoài người nhà bệnh nhân còn có thể là ai? Bác sĩ này thật kỳ lạ, vì sao ánh mắt lạnh vậy, bị anh ta trừng mà lạnh toát cả sống lưng…
“Người nhà bệnh nhân?” Giọng càng lạnh hơn.
Vị bác sĩ này hiển nhiên là Nhan Cảnh, buổi sáng vội vội vàng vàng xử lý xong việc trong khoa, lo lắng cho Nhung Tử mà chạy đến khoa tiêu hóa hỏi thăm. Không ngờ vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy một mỹ nữ ngang nhiên ngồi trên giường bệnh của cậu, trên bàn còn đặt một bó hoa hồng cùng một giỏ hoa quả, trong tay cô ta còn cầm dao cẩn thận gọt táo.
Người nhà kiểu gì mà đến thăm bệnh cần tặng hoa hồng? Còn thân mật như vậy, tự mình gọt táo cho cậu ta ăn?
Thấy cô nở nụ cười rực rỡ, trong lòng Nhan Cảnh lại thấy chua chua, cảm giác ê ẩm này anh sống hơn nửa đời người vẫn chưa từng biết. Có lẽ được gọi là – ghen?
Nghĩ đến cảnh Nhung Tử với cô ta ở bên nhau, càng nhìn càng thấy cô ta không vừa mắt, giọng không khỏi lạnh buốt, “Người nhà không thể ngồi trên giường bệnh của bệnh nhân, đây là quy định của bệnh viện. Còn nữa, hiện giờ cậu ta bị viêm dạ dày cấp tính đang trong giai đoạn cấm ăn mà cô lại cho cậu ấy ăn trái cây? Bảng cấm ăn trên đầu giường cậu ta cô không nhìn thấy à?”
Chu Tuệ Linh bị Nhan Cảnh mắng mà không hiểu gì, nhìn vị bác sĩ khó tính này, muốn giải thích nhưng lại không biết làm thế nào.
Đúng lúc này, Nhung Tử nghe thấy tiếng mới đẩy cửa bước ra, nhìn sang Nhan Cảnh nhỏ giọng giải thích: “Cô ấy là bạn của tôi, không hiểu quy tác trong bệnh viện. Hoa quả là chính cô ấy muốn ăn, tôi cũng không ăn bất cứ thứ gì.” Dứt lời liền cứng còng xoay người đến bên giường ngồi xuống, giọng lạnh nhạt hỏi, “Anh tìm tôi có việc gì?”
Thấy Nhung Tử đi ra, Chu Tuệ Linh vội đứng lên ngồi xuống salon bên cạnh, vỏ trái cây trong tay bị đứt rời xuống đất, Chu Tuệ Linh lại xoay người nhặt lên ném vào thùng rác. Trong lòng lại lẩm bẩm, bác sĩ kia nhìn thì đẹp đấy nhưng mà thật khó tính… Mỹ nhân hung hãn không thể trêu vào được…
Ngẩng đầu lên muốn vụng trộm liếc anh một cái, lại không khỏi giật mình.
Bác sĩ rất dữ với mình đang quay đầu nhìn Nhung Tử trên giường bệnh, ánh mắt trở nên dịu dàng, vẻ mặt cũng rất ân cần, hoàn toàn không còn vẻ mặt cứng đờ lạnh băng như vừa rồi nữa.
“Những kiểm tra kia cậu đã làm hết chưa? Kết quả thế nào?” Nhan Cảnh đi đến bên giường, hỏi, “Không có gì khác thường chứ?”
“Ừ.” Nhung Tử gật đầu, hơi dừng lại, “Tôi muốn chiều nay ra viện. Tiền viện phí hôm nào trả lại anh.”
Mặt Nhan Cảnh xụ xuống, thấp giọng nói: “Không cần trả lại.”
Hai người đều im lặng, bầu không khí đột nhiên trở nên là lạ. Chu Tuệ Linh ngồi bên cạnh nhìn, thở cũng không dám thở, cô cảm thấy không khí giữa hai người họ rất quái, khiến người ngoài căn bản không xen vào được. Huống chi, thái độ của bác sĩ kia cũng rất không bình thường, đối với mình thì lạnh nhạt như vậy, đối với Nhung Tử lại rất dịu dàng…
Nhan Cảnh thấy nghi ngờ, bạn học tiểu Tra này hôm nay thất tình tìm mình tố khổ, tố được một nữa chủ đề không hiểu sao lại chuyển tới mình, chuyển được một nửa cậu ta lại đột nhiên im lặng, đúng là kỳ lạ. Được rồi, người thất tình là lớn nhất, không làm phiền cậu ta nữa.
Nhan Cảnh tiếp tục quay qua xem phim, hoàn toàn không nghĩ tới Nhung Tử ngồi đối diện máy tính nhìn thấy những lời này, kinh ngạc đến mức suýt nữa ngã khỏi ghế. Chân phải duỗi ra trực tiếp đá rơi nguồn điện, máy tính lập tức tắt ngúm.
Nhan Tự ở bên cạnh nghe thấy một loạt tiếng vang đinh đinh đang đang, vội gõ cửa phòng: “Nhung Tử cậu làm gì vậy? Phá nhà à!”
Nhung Tử xấu hổ nói: “Không có gì!”
Đợi đến lúc cậu tâm tình kích động khởi động máy đăng nhập QQ lần nữa, liền nhìn thấy câu cuối cùng Nhan Cảnh lưu lại là ‘Tiểu Tra cậu lại mất mạng rồi à?”
Nhung Tử tâm tình phức tạp nhìn những lời này, nhất thời không biết trả lời lại cái gì. Luôn cảm giác mình như đang nằm mơ, thò tay véo tay một cái đau nhíu cả mày. Nhưng vẫn không mấy tin tưởng, cảm giác này như một người mua xổ số mỗi ngày, đột nhiên có một ngày lại trúng thưởng vậy.
Năm đó sau khi chia tay, sợ anh nhắc đến tên Nhung Vũ Minh trong blog làm mình khó chịu, Nhung Tử xóa blog anh ra khỏi bộ nhớ. Lúc này đột nhiên nhớ ra có lẽ bên trong có ghi lại chuyện này, vội vàng quay lại tìm kiếm trong thùng rác tìm được địa chỉ kia. Bấm vào đó lại phát hiện, phần lớn đều là ảnh của Điểm Điểm cùng một ít bài đăng nhật ký.
Ngược lại trong đó có một bài nhật ký không có tiêu đề, kín đáo xen lẫn trong một đống lớn ảnh mèo, còn đặt mật khẩu. Ngày đăng là mấy năm trước, sau khi hai người chia tay không lâu.
Nhung Tử trực giác nhật ký đó có quan hệ với mình, mang theo lòng hiếu kỳ mãnh liệt thử hết tên, sinh nhật của Nhan Cảnh, tất cả đều báo mật mã không đúng. Rơi vào đường cùng đành phải phá khóa, đợi đến lúc mở ra mới kinh ngạc phát hiện mật mã nhật ký ấy chính là sáu chữ cái đơn giản, rongzi.
Chữ viết tắt của tên Nhung Tử.
Ngón tay nắm chuột vẫn còn vì kích động mà hơi run rẩy, mắt Nhung Tử nhanh chóng đảo qua bài nhật ký không có mấy chữ này –
Nhung Tử, trước đây xấu hổ không dám nói trước mặt cậu, về sau cũng không có cơ hội nói…
Tôi yêu cậu.
Ba chữ này dồn nén trong lòng rất lâu, vẫn nên thả ra ở chỗ này cho hít thở không khí, bằng không sẽ dồn nén tôi đến chết.
Còn nữa, chú Nhan rất xin lỗi cậu, chú Nhan không thể tiếp tục đi tới đích với cậu, bởi vì hắn là một người hoang tưởng, trong lòng có rất nhiều thứ không bỏ xuống được. Cậu còn trẻ, đi tìm rừng rậm thuộc về cậu đi.
Tạm biệt, tiểu Nhung Tử.
Nhung Tử nhanh chóng xem hết bài nhật ký ngắn chưa đến 100 chữ này, dường như vẫn chưa thỏa mãn, lại quay lên đọc lại một lần nữa, ánh mắt lưu luyến trên bài viết.
Tôi yêu cậu!
Ba chữ anh chưa từng nói với bất cứ ai, ba chữ mình nằm mơ cũng không nghĩ đến, lại được ghi trong nhật ký nhiều năm trước?!
Người anh ấy yêu hóa ra không phải là Nhung Vũ Minh!
Biết được sự thật này, Nhung Tử rất muốn khóc lớn một trận lại muốn cười to ba tiếng, tâm tình phức tạp nhìn chằm chằm vào ba chữ ‘tôi yêu cậu’, hận không thể nhìn ra được cái động trên máy tính.
Rốt cuộc, khóe miệng nhịn không được cong lên thành một nụ cười rạng rỡ.
Thật tốt quá, hóa ra tất cả đều là hiểu lầm. Nhan Cảnh rõ ràng luôn thích mình, bản thân mình lại vì cậu nói đầu tiên mà cho rằng Nhan Cảnh vẫn yêu Nhung Vũ Minh, vừa ghen ghét lại vừa chua xót, quả thực quá ngu xuẩn…
Chả trách sau khi Nhung Vũ Minh gặp chuyện anh ấy lại không hề khổ sở, ngược lại vì mình bị viêm dạ dày mà anh ấy lại căng thẳng như vậy. Hết làm nội soi dạ dày lại chụp CT, còn tự mình nấu cháo đưa tới bệnh viện.
Một Nhan Cảnh tính tình cố chấp lại không chịu nói, chỉ yên lặng quan tâm mình, quả thật EQ thấp muốn chết! Chỉ muốn mở đầu anh ấy ra giặt sạch một lần. Anh yêu em, anh ghi trong nhật ký thì dùng cái rắm gì, anh chỉ cần nói ra miệng dù núi đao biển lửa em đều đi vì anh, chẳng lẽ anh không biết ư?!
Không nhịn được gõ lên bàn phím bốn chữ: “Anh đần muốn chết!”
Nhan Cảnh đang xem phim, góc dưới bên phải đột nhiên nhảy lên một tin QQ, mở lên là do Tra Vô Thử Nhân gửi. Bốn chữ đơn giản: “Anh đần muốn chết!”
Nhan Cảnh giật mình, có chút nghi hoặc trả lời lại: “Tiểu Tra cậu gửi nhầm rồi à? Mắng tôi làm gì?”
“Anh là đồ ngốc! Em là Nhung Tử!”