Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 351 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Trịnh Hòa khóc mệt quá liền ngủ, nhưng nước mắt vẫn bất giác chảy ra. Bạch Ân đau lòng lắm nhưng không biết làm sao cho được. Trong lúc đợi đèn đỏ, Kiệt Tử lấy hộp y tế ra, đưa qua, chỉ chỉ vào vết thương trên cổ tay Trịnh Hòa.



Bạch Ân dùng thuốc sát trùng rửa sạch miệng vết thương, định dùng băng gạc băng lại, thì bị Kiệt Tử can: “Chỉ bị xây xát thôi, băng lại chậm khỏi lắm.”



“Nhỡ bị nhiễm trùng thì sao?” Bạch Ân sợ làm Trịnh Hòa tỉnh, nói như muỗi kêu.



Thấy khẩu hình miệng của Bạch Ân, Kiệt Tử đoán được ý ông, an ủi: “Không sao đâu, ngài yên tâm đi.”



Bạch Ân lặng lẽ quẳng băng gạc vào túi rác, xong lại nói: “Không được, nhỡ nhiễm trùng thì sao, tới ngã rẽ tiếp theo cậu quẹo vào bệnh viện số Ba, tôi đưa em ấy vào kiểm tra.”



Kiệt Tử biết Bạch tiên sinh lo quá nên hoảng: “Có bác sĩ tư nhân mà.”



“Không tin họ được.” Bạch Ân nói rất nhanh.



“Nhưng tôi thấy hôm nay cậu Trịnh đã mệt chết rồi, ngài nên để cậu ấy nghỉ ngơi đã, đợi lúc nào cậu ấy bình tĩnh lại hẵng tới bệnh viện.” Kiệt Tử khuyên nhủ.




Bạch Ân nghĩ: chắc Edward biết chuyện gì, nhưng không liên lạc với mình được nên mới nhờ Tang Bắc chuyển lời. Ông nói với Candy: “Trong vòng mấy ngày nay tôi sẽ không ra khỏi cửa, cậu nói thẳng với Tang Bắc: đừng tới làm phiền tôi.”



“Vâng, tôi biết.” Candy lên xe, vẫy tay chào Bạch tiên sinh, hai chiếc xe vốn đi theo ông rẽ vào đường nhỏ.



Kiệt Tử thấy Bạch tiên sinh đứng yên, hỏi: “Bạch tiên sinh, ông sao thế?”



“Tôi có linh tính chẳng lành.” Bạch Ân gõ gõ đầu, nói, “Mong rằng chỉ là ảo giác, không trở thành hiện thực.”



Bạch Ân đã rút hết vệ sĩ của mình sang bên BEACHER và Hán Tân Đường, chỉ để lại Trần Minh, Kiệt Tử và Candy, sau đó, ông liên hệ thêm Tiết Thanh Hòa để mượn người.



Trước Tiết Thanh Hòa thiếu Bạch Ân một ân tình, giờ vừa lúc trả lại.



Vệ sĩ mới tới vây kín sơn trang, Kiệt Tử am hiểu ẩn nấp trong chỗ tối, tuy không đến mức thần không biết, quỷ không hay nhưng sự bảo vệ cơ bản nhất vẫn đáp ứng được. Vì thế, từ trước lúc nhóm vệ sĩ đến, hắn đã ẩn mình, ngay cả Trần Minh cũng chỉ biết rằng có sự hiện diện của Kiệt Tử, nhưng trốn ở đâu, hắn cũng không biết.



Lần gặp nạn này của Trịnh Hòa gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Bạch Ân.



Sức mạnh và quyền lực ông phô bày khiến những tai to mặt lớn không dám làm bừa, nhưng lại không thể kinh sợ đám giun dế. Trịnh Hòa rất dễ thành mục tiêu, và bị thương tổn.