Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 408 :

Ngày đăng: 07:11 19/04/20


Dạo này, Bạch Nhuận Trạch vẫn ở nước Y, chỗ mẹ mình. Thế nên cậu không biết một chút nào về khúc mắc của Bạch tiên sinh và Bạch lão gia tử. Vốn cậu còn định hỏi dò chỗ Trịnh Hòa, ai ngờ Bạch Ân vừa ăn xong bữa tối do Bạch Nhuận Trạch nấu, liền hỏi rất từ ái: “Nhuận Trạch, mấy giờ con đi?”



Bạch Nhuận Trạch chẳng hiểu ra đâu với đâu: “Sao tôi phải đi?”



“Chẳng nhẽ con muốn ở đây.” Bạch Ân nói rất đương nhiên, cứ như đang nói chân lý chứ không phải đường hoàng làm trò tu hú chiếm tổ.



“Đây là nhà con.” Bạch Nhuận Trạch nói.



Bạch tiên sinh cười cười: “Ta chưa nói là không phải.”



Bạch Nhuận Trạch thực sự không cười nổi, cậu thật sự muốn đấm vào mặt Bạch Ân nhưng nhớ đến cái tính có thù tất phải trả của ông lại cắn răng nhịn xuống, ném áo khoác cho Evan, vừa kéo cậu bé đi vừa gọi điện cho người tới đón.



Trịnh Hòa dọn dẹp xong đi ra liền thấy phòng vắng vẻ, chỉ còn mỗi Bạch tiên sinh ngả mình vào sa lông nghỉ ngơi.



“Evan với Nhuận Trạch đâu?” Trịnh Hòa hỏi.



Bạch Ân đáp: “Tôi bảo chúng đi rồi.”



“Sao lại thế?” Trịnh Hòa ngạc nhiên.



“Chút chúng ta cũng phải đi.” Bạch Ân đứng lên hỏi, “Hôm nay có ai đến không?”




Bạch tiên sinh nhún vai: “Hồi đó đầu óc tôi đơ đơ, em phải hiểu cho tôi chứ.”



“Hiểu cái đầu!” Trịnh Hòa mắng. “Buông ra, đừng có ôm em, em giận.”



Bạch Ân vội vàng nắm chặt tay lại, “Chẳng phải em bảo tôi kể sao.”



“Em kệ, dù sao thì giờ em đang không vui, anh ta đùa giỡn thế mà ông còn dung túng, em sắp tin hai người là tình yêu đích thực rồi đấy!”



“Đừng giận, bảo bối, hôn một cái.” Bạch Ân hôn lên môi Trịnh Hòa, dùng kỹ thuật hôn không quá điêu luyện của mình khiến mặt mũi Trịnh Hòa đỏ bừng lên mới chịu buông ra, giọng ông khàn khàn, “Còn giận không?”



Trịnh Hòa đáp lại bằng cách đảo mắt trắng dã.



“Bảo bối, em càng ngày càng không ngoan, ” Bạch tiên sinh thở dài, “Em với cậu ta sao có thể giống nhau, đừng bao giờ đánh đồng hai người với nhau. Em là của tôi, nên tôi mới nắm chặt lấy em. Cậu ta khác, lúc ấy tôi đang muốn mở mấy cửa hàng mặt tiền bên Tây khu, vừa lúc có một người duy trì “quan hệ thân thiết” với A Vinh thường xuyên đối đầu với tôi, nên tôi mới làm ra một cái bẫy, lợi dụng A Vinh để mua lại cửa hàng của hắn. Nhưng rồi A Vinh dám lấy đồ của tôi thì tôi quả là không ngờ.”



“Ai bảo đi thích người khác, đáng đời.” Trịnh Hòa thấy Bạch tiên sinh cứ xoa xoa lỗ tai cậu liền giận, quay sang cắn một cái.



“Em là con cún đấy à?” Bạch Ân đau tới nhíu mày, nhưng không giận.



“Em ước gì ông mắc chó dại, đáng đời, cho nhớ lâu vào.” Trịnh Hòa không hề nhận ra, trạng thái “đố phu” của mình đang bật nhiệt tình.