Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 476 :

Ngày đăng: 07:12 19/04/20


60.



Đêm hôm đó, Bạch tiên sinh hiếm hoi lắm mới không ‘đòi ăn’ Trịnh Hòa, chỉ nghiêng người, ôm cậu từ sau lưng, cơ thể của hai người kề sát vào nhau.



Trong bóng đêm, Trịnh Hòa trợn tròn mắt, mê mang nhìn chằm chằm về phía trước.



Cậu bỗng nhiên nhận ra, về sau chị mình sẽ quen biết với anh rể, mình sẽ lên đại học, hẹn hò với mấy thằng khốn nạn, gặp gỡ rồi lại chia tay, cuối cùng sẽ gặp được Bạch tiên sinh.



Nếu tương lai đã như thế, giờ mình cự tuyệt Bạch tiên sinh quyết liệt như thế, để làm gì?



Cậu cảm nhận được hơi thở ấm áp của Bạch tiên sinh quấn lấy cổ mình, ngứa, nhưng lại rất an tâm.



Trịnh Hòa bắt đầu nghĩ, người đang nằm cạnh mình, ngoài việc là đàn ông ra thì chỗ nào cũng tốt, biết kiếm tiền, lại yêu gia đình, điều quan trọng nhất là Bạch tiên sinh rất tốt tính, dù đa phần đều là giả vờ, nhưng ở cùng người tâm lý thế này, Trịnh Hòa cảm thấy thực thoải mái, bởi chỉ cần cậu muốn gì, anh ta đều có thể nhận ra, và giúp cậu hoàn thành điều đó một cách hoàn hảo nhất.



….Có lẽ, Bạch tiên sinh thực sự không tệ.



Có nên chấp nhận anh ta không?



Ngáo:



Yêu nhau đi còn ngại ngần gì!!!! Tuôi nhớ nhân thê của tuôi!!!



61.



Sáng hôm sau tỉnh lại, Bạch tiên sinh không thấy Trịnh Hòa trên giường, hắn chớp chớp mắt, mở ra lại nhắm lại, một lúc lâu sau mới nhận ra, giờ không phải lúc để mệt mỏi nằm ở đây.



Trịnh Hòa đâu nhỉ?



“Trịnh Hòa….” Bạch tiên sinh chỉ mặc độc cái quần sịp, đi qua đi lại trong phòng như u hồn, không ngừng gọi tên Trịnh Hòa. Hắn làm Trịnh Hòa sợ đến nỗi suýt làm rơi cái thìa trong tay.



“Anh làm gì thế? Mau mặc quần áo vào!” Trịnh Hòa tức giận nói với Bạch tiên sinh.



“Em dậy sớm thật.” Bạch tiên sinh dang rộng hai tay như một con gấu lớn, định ôm chầm lấy Trịnh Hòa. Trịnh Hòa vội vàng đẩy anh ta ra, cậu thầm nghĩ: cơ bắp của Bạch tiên sinh đẹp thật: “Anh chưa tỉnh ngủ thì ngủ thêm đi, em còn chút nữa mới nấu xong.”



Bạch tiên sinh ngáp một cái, tựa vào vai Trịnh Hòa, nhìn cậu nấu cháo: “Tôi bảo thím Triệu qua là được.”



“Xa như thế, anh trả lương cho người ta được bao nhiêu, đừng làm khó người khác thế.”



Bạch tiên sinh hôn phần tai Trịnh Hòa, lại hỏi: “Em đang nấu gì thế?”



“Cháo trứng vịt Bắc Thảo với thịt nạc.” Trịnh Hòa băm hành rất điêu luyện, vừa băm vừa giải thích: “Hôm qua, trên đường tới đây, em thấy siêu thị ngoài cửa có bán thực phẩm sống nên lúc nãy đi mua thịt lợn và trứng vịt Bắc Thảo về.”



“Tôi không thích ăn trứng vịt Bắc Thảo.” Hiếm hoi lắm Bạch tiên sinh mới nói thẳng suy nghĩ của mình như thế: “Vị của nó kỳ lắm.”



Trịnh Hòa nhìn mái tóc nâu dài của hắn, nghĩ thầm, Bạch tiên sinh có thể coi là người ngoại quốc, khẩu vị không giống người Trung, cậu đảo một lượt, thấy cháo đã nấu xong liền nói: “Vậy em nấu mì cho anh đi, anh thích mì gì?”



“Gì cũng được.” Bạch tiên sinh nói: “Sao hôm nay em tốt với tôi thế?”



“Thế này đã là tốt sao?” Trịnh Hòa cười cười: “Yêu cầu của anh đơn giản thật đấy.”



Bạch tiên sinh lại nhẹ nhàng hôn lên tai Trịnh Hòa: “Bao ngày qua, đây là lần đầu tiên em ôn hòa với tôi thế, không thấy tôi phiền nữa sao?”



“Phiền chết mất ấy chứ.” Trịnh Hòa nhéo nhéo cánh tay Bạch tiên sinh: “Nặng quá, đứng sang một bên, đừng dựa vào em nữa.”



Bạch tiên sinh đáp lại bằng cách càng ôm chặt lấy Trịnh Hòa, hắn cười nói: “Không đâu.”



62.



Bạch tiên sinh là người tinh tế, nhạy bén, vậy nên, hắn đương nhiên nhận ra sự chuyển biến của Trịnh Hòa, hắn vui sướng khi Trịnh Hòa đã chấp nhận mình. Vì thế mà Bạch Ân càng đối xử tốt với cậu hơn nữa, Trịnh Hòa muốn tới nhà bạn chơi, hắn tự mình lái xe đưa đi, còn cùng lên lầu.



Trịnh Hòa chẳng còn lời gì mà nói: “…Anh đi lên làm gì?”



“Ở một mình chán lắm.” Bạch tiên sinh nói rất chi vô hại.



“Về đi, về đi, em biết giới thiệu anh với bạn em thế nào đây.” Trịnh Hòa nói.



“Bảo tôi là anh họ của em.” Bạch tiên sinh nói.



“Em không có anh họ….” Trịnh Hòa vừa định nói ‘đẹp trai’ thì vội vàng sửa miệng: “già như anh.” Cậu chỉ vào bộ âu phục Bạch tiên sinh đang mặc.



Bạch tiên sinh cởi áo khoác ra.


“Được rồi, dù sao thì anh họ mày cũng tới đúng không, tao đi hẹn mấy nàng lớp bên.”



Thầy Tôn vẫn ngồi trên bục giảng, bỗng nhiên thầy đi xuống, gõ xuống bàn của Quách tiểu mập: “Em đi với thầy một chút.”



Trịnh Hòa và Tuyên Minh Minh ngậm chặt miệng, đợi hai người đó đi ra sau hành lang, Tuyên Minh Minh mới nhỏ giọng hỏi Trịnh Hòa: “Mày đoán xem, thầy ấy tìm Quách tiểu mập làm gì?”



Trịnh Hòa lắc đầu: “Sao tao biết.”



Tuyên Minh Minh suy đoán: “Tao thấy, thầy Tôn không muốn để Quách tiểu mập tổ chức bữa tiệc này, để tránh yêu sớm.”



Lúc này, Quách tiểu mập quay trở lại, ngồi xuống ghế.



Tuyên Minh Minh và Trịnh Hòa quay sang hỏi: “Thầy Tôn gọi mày qua làm gì thế?”



Vẻ mặt Quách tiểu mập có chút quỷ dị: “Thầy Tôn….muốn tham gia bữa tiệc của chúng ta.”



68.



Cả Trịnh Hòa và hai đứa bạn đều xao nhãng cả buổi, ngoài giờ Anh còn chăm chỉ chép bài, những tiết khác đều truyền giấy cho nhau nói chuyện.



Nhất là Quách tiểu mập, thằng bé thắc mắc mãi sao thầy Tôn lại biết nó định tổ chức tiệc, dù sao thì ba đứa lên lớp cũng chẳng học hành gì, chỉ cần có chút gì đặc biệt đã khiến chúng hưng phấn cả ngày, huống chi cái sự việc kỳ quái này.



Chiều đó tan học, Trịnh Hòa không về cùng Tuyên Minh Minh, bình thường hai đứa vẫn thường cùng nhau về nhà, hôm nay đột nhiên lại chỉ có một người, trước lúc tới cửa trường, Tuyên Minh Minh hỏi Trịnh Hòa: “Trịnh Hòa, mày tới trường bằng cách nào thế? Bố tao bảo sẽ phái tài xế đến đưa đón tao, tao đưa mày đi cùng cũng được.”



Quách tiểu mập nóng lên: “Sao Trịnh Hòa lại chỉ thuộc về mày chứ, tao cũng đưa Trịnh Hòa về nhà được! Trịnh Hòa, hôm nay theo tao đi.”



Trịnh Hòa cười có lỗi, cậu biết hai thằng bạn này rất tốt với mình, chẳng qua thân phận của Bạch tiên sinh rất đặc biệt, hơn nữa cậu không dám chắc sau khi biết quan hệ thực sự của mình và Bạch tiên sinh, hai đứa nó còn đối xử với mình như hiện giờ không. Cậu nói: “Cám ơn bọn mày, nhưng tao đang ở nhà người khác, người ta sẽ đưa đón tao.”



Quách tiểu mập từng gặp qua mấy lần: “Cái xe màu đen đó sao?”



Trịnh Hòa gật đầu, nói nửa thật nửa giả: “Ừ, đấy là xe của anh họ tao.”



“Chậc chậc, ” Quách tiểu mập bỗng nhiên cảm khái: “Anh họ mày vừa đẹp trai, vừa giỏi kiếm tiền, là nữ tao chắc chắn sẽ gả cho anh ấy.”



Tuyên Minh Minh thực không để bụng: “Tao mà là nữ, tao không gả cho anh họ đâu, tao gả cho Trịnh Hòa cơ!”



Trịnh Hòa thầm nghĩ, mình mà là nữ, chắc cũng phải để Bạch tiên sinh xài trước.



69.



Lần này Bạch tiên sinh tới đón Trịnh Hòa, hắn tự lái xe, không mang theo tài xế.



Trịnh Hòa đang định ngồi ở ghế sau như mọi lần thì bị Bạch tiên sinh dùng ánh mắt, ép ngồi ở ghế phụ, thắt dây an toàn xong, Trịnh Hòa oán giận nói: “Chỗ này là vị trí nguy hiểm nhất đấy, có tai nạn xe cộ, người ở đây chết trước tiên, anh chân thành thật.”



Bạch tiên sinh nắm tay Trịnh Hòa, kiên nhẫn nghe cậu oán giận, hỏi: “Hôm nay em đi học thế nào?”



Trịnh Hòa đáp rất thành thực: “Giờ tiếng Anh vẫn chẳng hiểu gì cả, nhưng em có ghi chép bài, đêm nay anh đừng trách em nữa nha.”



“Tôi đâu có trách em, ” Bạch tiên sinh nói: “Nhưng là, với thành tích như hiện tại, không thi nổi vào khoa chính quy, em định chọn trường nào?”



“Ừ….tùy đi, đến lúc đó đỗ được trường nào học trường đó.” Trịnh Hòa nói.



Thực ra Bạch tiên sinh không thích sự không có chí tiến thủ, nhưng khi cái tính này được đặt lên Trịnh Hòa, hắn lại cảm thấy an tâm. Nếu Trịnh Hòa có tham vọng lớn, hắn sẽ bất an.



Càng ngày hắn càng thấy, quyển sách đó chọn đúng người cho mình thật, tuy mới nhìn thì không thấy được những điểm phù hợp với gu của mình, nhưng càng ở chung với nhau lâu, càng cảm thấy thoải mái.



“A, đúng rồi.” Trịnh Hòa nhớ tới một chuyện, nói: “Anh có biết chuyện lớp em đổi giáo viên chủ nhiệm không?”



Bạch tiên sinh gật đầu: “Không chỉ giáo viên chủ nhiệm, chẳng nhẽ em không nhận ra rằng, ngay cả hiệu trưởng cũng đổi rồi sao?”



Trịnh Hòa không nhận ra điều đó thật, cậu hỏi: “Ai vậy? Chuyện xảy ra lúc nào? Đang yên đang lành sao phải đổi người? Em thấy thầy ấy cũng đâu đến nỗi, tuy lần gặp trước có hơi…ừm, nói ra thì không ổn lắm, nhưng chẳng phải thầy ấy cũng sa thải giáo viên chủ nhiệm của em rồi sao?”



“Không nghe lời, ” Bạch tiên sinh thản nhiên nói: “Không phục tôi, nếu không phải tôi nắm được nhược điểm của ông ta, không biết em đã bị hành thế nào rồi, vậy nên tôi đuổi gã luôn, tin tức về gã nhiều lắm, cũng rất nhiều người muốn mua.”



Trịnh Hòa sởn gai ốc: “Lĩnh vực kinh doanh của anh ghê thật đấy, thế có phải cấp dưới của anh sẽ báo cáo với anh chuyện mỗi ngày em đi nặng đều nói xấu anh không.”



Đúng lúc này thì đèn đỏ, Bạch tiên sinh nghiêng đầu, đưa tay búng trán Trịnh Hòa một cái: “Em lúc nào cũng trong kiểm soát của tôi,nếu em nói xấu tôi, chưa cần cấp dưới báo cáo, tôi đã xử lý em rồi.”



“Ai nha, em nói cho anh biết, quân tử động khẩu chứ không động thủ, còn búng đầu em nữa, nhỡ bộ não thông minh của em hỏng mất thì anh đền thế nào!” Trịnh Hòa ôm cái trán – thực – ra – chẳng – đau – tí – nào, nói.



Bạch tiên sinh thực thích cái bộ dáng miệng hùm gan thỏ này của Trịnh Hòa, hắn cười rồi ôm lấy cậu, thấy đèn đỏ còn hơn bốn mươi giây liền nhẹ nhàng hôn lên môi Trịnh Hòa.