Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 19 : Bích Nhan

Ngày đăng: 01:11 22/04/20


Biên tập: Kỳ Lam







Đúng lúc đó, đột nhiên có vài đạo ám khí từ phía sau Diệp Lăng Vân phá không lao đến, trực tiếp đâm tới sau lưng hắn. Từ xa có thanh âm của nữ tử quát lên, “Buông thiếu chủ ra!” dùng tốc độ cực nhanh phi thân đến.



Diệp Lăng Vân vội vàng quay đầu nhìn, chứng kiến bàn tay Hàn Nghiên Trầm đặt sau đầu mình nhanh chóng xoay lại, lòng bàn tay hướng ra ngoài, xuất ra nội lực đem từng cái ám khí kia đánh rơi.



Hai đạo thân ảnh từ đằng xa phi như bay tới, đứng trước mặt bọn họ, hướng Hàn Nghiên Trầm thi lễ, đồng thời nói: “Bái kiến thiếu chủ.”



Hàn Nghiên Trầm đã rời khỏi vòng tay của Diệp Lăng Vân, gật đầu, ra hiệu cho bọn họ đứng dậy.



Người đến là một nam một nữ. Nàng kia mặc một thân y phục lục sắc, mi mục tú lệ, môi hồng đỏ thắm, hai bên có hai cái núm đồng tiền nhàn nhạt trên má, nếu như cười rộ lên nhất định rất xinh đẹp, đáng tiếc khuôn mặt lại mang đầy sương giá, khiến người ta tâm sinh sợ hãi không dễ dàng thân cận. Chính là tân nương ở hỉ yến đột nhiên ra tay giết Tô Viễn Dung kia —- Tố Khanh. Nàng lo lắng mà nhìn Hàn Nghiên Trầm từ trên xuống dưới, miệng nói: ”Thiếu chủ, vì sao lại thay hắn cản ám khí? Thương tích của người còn chưa dưỡng tốt đã một mình ra ngoài làm chuyện mạo hiểm như thế, còn không cho chúng ta theo, chúng ta đều lo lắng không yên! Người đứng một bên nghỉ ngơi một chút, để bọn ta thay người trả thù!”



Nam tử kia một thân trang phục đen tuyền, dung mạo mặc dù không tính là thập phần tuấn tú, nhưng cũng mày râm mắt to, tự thân có một cỗ anh khí hào hùng. Hắn nghiêm nghị đứng trước mặt Diệp Lăng Vân, tay cầm song đao, sắc mặt lãnh tuấn, lạnh giọng nói: “Cuồng đồ phương nào, cư nhiên dám ăn hiếp thiếu chủ nhà ta! Xem ra cắt xuống hai tay của ngươi, vì thiếu chủ trút giận!” nói xong liền vũ đông song đao tiến lên, thẳng hướng trước ngực Diệp Lăng Vân.




“Cái gì vậy?” Diệp Lăng Vân tiếp nhận, thuận miệng hỏi, không nghi ngờ gì liền nuốt vào.



“… ngươi không sợ ta hạ độc, muốn hại ngươi?”



“Không sợ. Nếu ngươi muốn hại ta, mới vừa rồi sẽ không cứu ta. Ta nói rồi ta tin tưởng ngươi, kể cả là độc dược ta cũng tin tưởng ngươi.”



“…” Hàn Nghiên Trầm nhìn hắn, đột nhiên thở dài một hơi, tiếp tục nói, “Đây là giải dược đào hoa châm của Tố Khanh, đây là một trong những độc dược đệ nhất của Miêu Kim cốc chúng ta, gọi là Bích Nhan. Bây giờ mặc dù không đau không ngứa cũng không tê dại, vết thương thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, độc tố lại theo kinh mạch từ từ tản ra toàn thân, cuối cùng chảy vào tâm mạch, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, người trúng độc đột nhiên ngực đau đớn, mặt trắng xanh, hít thở không thông mà chết, hơn nữa rất khó tra ra nguyên nhân.”



“Bích Nhan? Người trong lòng Viễn Dung biểu đệ tên là Bích Nhan. Nguyên lai là Tố Khanh thay mận đổi đào, hóa ra Tố Khanh chính là Bích Nhan, đây hết thảy đều là kế hoạch ngươi sớm bày ra?!” Diệp Lăng Vân hỏi.



Hàn Nghiên Trầm gật đầu, “Đúng, là ta bảo Tố Khanh giả tên Bích Nhan, tân lực tiếp cận Tô Viễn Dung, tất cả đều là kế hoạch ta sớm vạch ra. Nếu không phải ta muốn cho họ Tô kia cũng nếm tử tư vị Tích Hoa, nếm thử tư vị năm đó thân nhân của ta đã từng thử qua, ta hẳn là để Tố Khanh hạ Bích Nhan trong rượu của hỉ yến, như vậy bọn họ liền một tên cũng không chạy thoát! Đáng tiếc, đáng tiếc —— ta đúng là còn không bằng họ Tô hèn hạ kia!” Hàn Nghiên Trầm ngữ khí băng lãnh dần dần trở nên ác độc, tiếc hận, khuôn mặt cũng tràn ngập lệ khí.



Diệp Lăng Vân một trận đau lòng, Hắn tiến lên ôm Hàn Nghiên Trầm, trầm giọng nói, “Không nên! Không nên dùng ngữ khí như vậy, không nên dùng vẻ măt như vậy! Nghiên Trầm, ngươi vốn là một người thiện lương dễ mềm lòng, nói cho ta biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, không nên tiếp tục bức chính mình, để ta chia sẻ cùng ngươi!”