Hà Nhật Cộng Huề Thủ

Chương 75 : Phiên ngoại 2 | Sinh tử thiên 3

Ngày đăng: 01:12 22/04/20


Biên tập | Kỳ Lam



“… Nghiên Hàm, tuy rằng cảm thấy khó mà tin được, nhưng có đôi khi ta thật sự hi vọng…”



Hàn Nghiên Trầm lườm hắn một cái, tiếp tục nói: “Mấy ngày nay ta vẫn nghĩ mãi, thứ duy nhất có khả năng có vấn đề chính là Đồng Mệnh cổ. Miêu Cương Đồng Mệnh cổ vốn là hai bên nam nữ cùng hạ cổ, chẳng lẽ người trúng Đồng Mệnh cổ sẽ có biến đổi thân thể? Không biết giưa nam tử trúng Đồng Mệnh cổ thì sẽ xảy ra phản ứng gì. Mấy hôm trước ta đã viết một phong thư, để đệ tử Miêu Kim Cốc giục ngực chạy nhanh về đưa cho nghĩa phụ, vừa mới thu được thư hồi âm, nghĩa phụ nói người trước đây chưa bao giờ nghe nói có hai nam tử cùng hợp Đồng Mệnh cổ, huống hồ ta và ngươi còn —— người đã phái người đi Miêu Cương mời lão cổ sư quen biết, bảo chúng ta lập tức quay về cốc chờ.”



Bởi vì cảm kích và ghi nhớ ân tình nhiều năm qua của Vô Na, Hàn Nghiên Trầm đã rời khỏi Miêu Kim Cốc, không làm thiếu chủ của họ nữa, nhưng vẫn tiếp tục cùng Vô Na làm cha con.



Diệp Lăng Vân gật đầu: “Kỳ thực ta cũng đã nghĩ đến người này. Đại phu ở thành Lĩnh Nam dù sao cũng là lang trung dân gian, chỉ sợ không biết được những cổ độc tinh vi trên giang hồ. Cha năm xưa từng có ân với giang hồ đệ nhất thần y Bách Thảo Tử, lão nhân gia này mấy năm gần đây đang ẩn cư ở Thục Sơn Tứ Xuyên, vừa vặn cách đó không xa, chúng ta trước tiên tìm ông xem thử rồi điến Miêu Kim Cốc tìm nghĩa phụ ngươi được không?”



“Cũng được. Lĩnh Nam cũng đã thăm thú đủ rồi, chuẩn bị một chút liền khởi hành đi.”



“Được.”



Hai người lập tức bắt tay vào thu thập hành trang, Diệp Lăng Vân còn đặc biệt chạy tới hiệu thuộc mua một đống thuốc an thai loại viên mang theo bên người, Hàn Nghiên Trầm nhắm mắt coi như không thấy.



Vì chú ý đến Hàn Nghiên Trầm thân mang thai, hai người đi một chút lại ngừng, tốc độ rất chậm, tới dưới chân Thục Sơn đã hơn một tháng sau rồi.



Bảy ngoặt tám rẽ, rốt cuộc tìm được dược lư ẩn cư của Bách Thảo Tử.



Đường núi sâu nguy hiểm, một đường phải vượt qua mấy chỗ vách đá cao, Hàn Nghiên Trầm không dám dùng nội lực, cho dù có Diệp Lăng Vân theo bên cạnh trợ giúp, cũng có chút hết hơi. Diệp Lăng Vân giúp y thuận khí huyết, lại thuận tay đưa qua một viên thuốc an thai.



Thật ra gần đây cảm giác buồn nôn, choáng váng đã dần dần giảm bớt, không đáng ngại nữa, chỉ là càng ngày càng cảm thấy biếng nhác. Hàn Nghiên Trầm vẫn tiếp nhận thuốc an thai, mắt không chớp mà nuốt xuống.



Diệp Lăng Vân đi tới trước gõ cửa, tiểu đồng lại nói sư phụ mấy hôm trước mới xuất môn hai thuốc, ngày về thì chưa biết.




Diệp Lăng Vân nghiêm mặt nói: “Cho dù là một quái vật, thì cũng là con của ta và ngươi, là bảo bối thương yêu nhất của Diệp Lăng vân.”



“Hừ ——” Hàn Nghiên Trầm liếc hắn một cái, hơi cong khóe miệng, trong mắt nhẹ nhàng hiện lên ánh cười.



Chờ đứa nhỏ an tĩnh lại, Diệp Lăng Vân vòng tay chuyển qua thắt lưng Hàn Nghiên Trầm, bắt đầu mát xa cho y. Theo ngày tháng dần lớn, Hàn Nghiên Trầm càng ngày càng vất vả, hiện giờ bụng đã lớn đến chín tháng, thường xuyện bị đau thắt lừng và chân.



Diệp Lăng Vân động tác thuần thục lại dịu dàng, lực tay vừa đúng, Hàn nghiên Trầm thoải mái nhắm mắt lại, sức lực tan ra, đem cả thân mình tựa vào người Diệp Lăng Vân, vô thức phát ra vài tiếng rên rỉ, Diệp Lăng Vân nghe một tiếng liền mất hồn, tâm thần một trận xao động.



Hắn nhịn không được ôm trụ Hàn Nghiên Trầm từ phía sau, đưa tay thăm dò thâm nhập vào vạt áo trước ngực y, đồng thời ghé vào lỗ tai y thấp giọng mê hoặc: “Mệt mỏi ư? Có muốn ta không? Nghiêm Hàm, chúng ta cũng đã rất lâu không có làm rồi.”



Nữ nhân mang thai mười tháng, nam tử sinh con, lại không biết có giống như vậy hay không. Lang trung vô cùng khó xử, không biết nên dự tính ngày sinh của Hàn Nghiên Trầm như thế nào, theo ngày tháng càng dài, liền khuyên Diệp Lăng Vân không nên hành phòng nữa, để tránh động thai khí dẫn đến sinh non.



Lúc này đây Diệp Lăng Vân đã nhịn thật lâu rồi.



Mà chuyện nhẫn nại này còn không có một kỳ hạn chính xác nào, cứ như không có kết thúc.



Diệp Lăng Vân gần đây cảm thấy ngày càng gian nan, bất cứ lúc nào cũng tựa như mũi tên căng trên dây, làm sao chịu nổi Hàn Nghiên Trầm rên rỉ thế này.



Hắn thấy Hàn Nghiên Trầm hôm nay tinh thần không tồi, tâm tình cũng tốt, lá gan liền lớn hơn một chút.



Áo ngủ rất lỏng lẻo, hắn dễ dàng dò xét vào trong, nhẹ nhàng vuốt ve hồng anh trước ngực Hàn Nghiên Trầm, đồng thời hôn lên vành tai Hàn Nghiên Trầm, khiến y một trận tê dại, không tự chủ mà lại tràn ra một hồi rên rỉ.



Diệp Lăng Vân không kiềm chế được, không đợi Hàn Nghiên Trầm đồng ý liền thuận thế mà đem y phục ở trên giường, sợ đè nặng lên bụng y, không dám nằm trên mình y mà để cho y nghiêng người nằm một bên.